“Phó Nghị á?” Thẩm Tông ngạc nhiên: “Sao Diệc Dược lại… Chẳng có nhẽ Diệc Dược thích anh ấy?!”
“Họ Thẩm! Hôm nay anh bị làm sao đấy?! Dở hơi nó vừa thôi.”
“Anh bị… à không, không bị gì. Sao em lại nói chuyện với anh ấy?”
“Anh ta tìm tôi.”
“Chẳng lẽ anh ấy thích em?!” Thẩm Tông hoảng hốt.
“Người anh ta thích không phải anh hử?”
“Vậy sao anh ấy gọi em ra đây…” Thẩm Tông hoang mang muốn xỉu.
“Ra kia thay áo đi đã, có gì nói sau.” Phương Diệc Dược chỉ vào bụi hoa gần đó.
“Thay luôn ở đây á em?” Thẩm Tông ngó nghiêng xung quanh: “Hình như không được đâu, đây là nơi công cộng mà, nhiều người qua lại lắm.”
“Chỗ khuất như này thì làm gì có ai tới, thay nhanh lên kẻo ốm.”
Nhận ra Phương Diệc Dược lo lắng cho mình, Thẩm Tông cảm động vô cùng, vội vàng quấn dây dắt Lang yên sang một bên rồi cởi áo ra.
Thẩm Tông lột sạch áo ra xong, vẫn không yên lòng mà ngó trước sau, chắc chắn không có ai mới ngồi xuống bên cạnh Phương Diệc Dược. Anh ta vừa mới ngồi xuống đã bị vứt cái áo lên đầu.
“Mặc vào đi.”
Thẩm Tông lấy áo xuống, thấy đây là áo Phương Diệc Dược vừa cởi ra, cười đến đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết: “Cảm ơn Diệc Dược.” Rồi anh ta vội vàng mặc áo, nâng áo lên mũi đê mê hít ngửi, trông đáng khinh vô cùng.
“Ngửi xong chưa họ Thẩm?”
Thẩm Tông ngẩng đầu dậy cười dịu dàng: “Anh ngửi xong rùi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-sac-khoi-y/3315727/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.