Hai người lo lắng lái xe về nhà. Khi mở cửa ra, họ phát hiện Lang Yên đang cắn xé cái ghế sô pha, xung quanh nó rải rác vụn da và bông của ghế.Phương Diệc Dược xông tới nhấc bổng nó lên, Thẩm Tông vội vàng chạy đi tìm túi thức ăn cho chó rồi đổ đầy vào bát của đại ca bốn chân này.
Lang Yên dúi mặt vào bát gặm rào rạo.
“Toi rồi, thế là toi mất cái ghế sô pha da thật của ông rồi.” Phương Diệc Dược ngán ngẩm nhìn tàn tích mà Lang Yên để lại.
Thẩm Tông vội nói: “Không sao, ngày mai anh sẽ ra cửa hàng mua cho em một cái tốt hơn.”
Phương Diệc Dược gườm anh ta: “Lỗi của đứa nào quên cho chó ăn ấy nhỉ?”
“Anh xin lỗi mà, vậy nên anh mới muốn mua cho em cái mới.”
“Thôi bỏ đi, để hôm nào tôi đi với anh, tôi cũng đang cần mua vài thứ.”
“Hở? Em vừa nói em muốn đi mua nội thất cùng với anh à?” Mắt Thẩm Tông sáng rực như hai cái đèn pha ô tô
“Vẻ mặt gì đây?”
“Bình thường vợ chồng mới cưới ai cũng đi ngắm mua đồ nội thất cùng nhau em nhỉ?”
“Anh nghĩ linh tinh gì cả ngày hôm nay vậy?”
“Anh nghĩ… Anh đang liệt kê mấy món mình cần mua. À, đến đó mình sẽ mua vài món trang trí nha em.” Thẩm Tông hí hửng.
“Đây là nhà tôi hay nhà anh?” Phương Diệc Dược buột miệng.
“Nhà của chúng mình… Ấy không phải, nhà em.” Thẩm Tông nói được một nửa, vội sửa lại, cười híp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-sac-khoi-y/3315718/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.