Phương Diệc Dược rối rắm đánh răng rửa mặt, ăn qua loa bữa sáng rồi đi làm. Bước vào công ty, người đầu tiên hắn gặp phải là Đường Kiệt. Hai người nhìn nhau muốn nói lại thôi.
“Buổi sáng tốt lành, Đường SIR, ờ… Xin hỏi, anh có biết Thẩm Tông hiện giờ ở đâu không ạ? Từ khi em đi công tác về không liên lạc được với anh ấy.”
“Ồ, cậu muốn hỏi về chuyện tiệm hoa đúng không, Nhị Nhị kể cho anh hôm ấy nó bị dọa khóc… Người phá tiệm hình như là cha Thẩm Tông.”
“Vậy, nguyên do là gì?”
Đường Kiệt lắc đầu, “Anh không biết, chuyện nhà người ta mình cũng ngại hỏi nhiều, tóm lại sau hôm đó cậu ấy đóng cửa tiệm mất liên lạc.”
“À vâng, cảm ơn anh.”
Phương Diệc Dược đang định rời đi, Đường Kiệt bỗng gọi hắn lại.
“Diệc Dược này,” ông ta dùng giọng điệu cô chú trong nhà ân cần dạy bảo hắn, “Cậu Thẩm là người tốt, nếu hai đứa hợp nhau thì đừng bỏ lỡ.”
Phương Diệc Dược không biết đáp lại như nào, đành nói tiếng cảm ơn rồi rời đi.
Có lẽ, có lẽ thôi nhé, hắn thích Thẩm Tông thiệt, một sự thật mà lúc trước có đánh chết hắn cũng không chịu thừa nhận.
Hắn tìm một phòng nghỉ vắng người đặng vào đó gọi điện thoại.
“Văn phòng thám tử phải không, nhờ tìm giúp tôi một người, chính là người lần trước tôi yêu cầu tra xét thân phận.”
“Sao vậy, gã ta lại quấy rối cậu à? Tôi bảo nhé, gặp phải chuyện này mình nên báo cảnh sát ngay lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-sac-khoi-y/3315709/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.