Thẩm Tông bị Phương Diệc Dược quẳng ra ngoài quán bar, suýt nữa thì ngã ngửa.
“Diệc Dược nhìn kìa, trăng đêm nay đẹp quá…Một vẻ đẹp thật mông lung và huyền ảo em ạ, lấp ló trong áng sương mù… Trời ạ, lại còn có cả ánh sao nữa, ở Thượng Hải mà thấy được sao á…”
Quả này là say thật rồi, mình ở đâu cũng không biết, còn tưởng vẫn đang ở Thượng Hải cơ đấy.
“Diệc Dược, cảnh đêm nay đẹp quá, anh muốn chụp… Ơ, hình như anh không mang máy ảnh nhỉ…” Thẩm Tông xoa ngực lẩm bẩm.
Phương Diệc Dược lười tám nhảm với bợm rượu, hắn im lặng nắm tay Thẩm Tông dắt về phía trước, hi vọng có thể bắt được taxi, nhưng hình như ở thành phố này tất cả mọi người không ai làm việc vào ban đêm nên tài xế lười chạy hay sao ấy nhỉ? Đi mãi mà chẳng vớ được cái taxi nào.
Thẩm Tông lục lọi khắp người một hồi để xác định mình thật sự không mang máy ảnh, lát sau anh ta ngẩng đầu nhìn Phương Diệc Dược đầy khó hiểu.
“Diệc Dược… Em đang làm gì vậy?”
“… Bắt taxi.”
“Bắt taxi… Làm gì?”
“Về.”
“Nhưng mà cảnh đẹp như vầy… Anh muốn ngắm cùng em, ngắm xong cùng em đi về cơ… Chao ôi lãng mạn…”
Phương Diệc Dược sa mạc lời, hắn tiếp tục ngóng nhìn phía bên đường, khát khao một chiếc taxi xuất hiện.
“Em có thấy lãng mạn không Diệc Dược… Có lãng mạn không…” Thẩm Tông thấy hắn không trả lời bèn nắm tay hắn dung dăng dung dẻ, say khướt cười với hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-sac-khoi-y/3315707/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.