“Đậu móa, nó mê thật.”
“Không sao đâu Diệc Dược, nó không ăn được đồng hồ, chắc chỉ tha về làm tổ thôi… Anh đi tìm giúp em.”
“Đêm hôm khuya khoắt, rừng núi rộng lớn như này anh đi đâu tìm?!” Phương Diệc Dược tức giận nói: “Chờ ngày mai lại tới thử vận may.” Nói xong hắn che ô quay đi.
“… Anh xin lỗi.” Thẩm Tông theo sau hắn nói nhỏ.
Phương Diệc Dược không để ý tới anh ta, im lặng tỏ vẻ do tôi xui xẻo.
“Hay là chúng mình mượn ông chủ nhà thêm một cái đèn nữa rồi đi tìm nó?”
Phương Diệc Dược dừng bước, quay đầu gằn giọng: “Đã bảo rồi, đêm hôm khuya khoắt tìm nó kiểu gì? Anh biết địa chỉ nhà nó à, hay anh có số điện thoại của nó?!”
“… Anh không có.” Thẩm Tông rũ mắt.
Phương Diệc Dược đi tiếp, “Anh thích tìm thì tự đi mà tìm, tôi mệt rồi, hôm nay tôi muốn đi ngủ sớm.”
Hai người im lặng trở về nhà nghỉ, nói chuyện vài câu với chủ nhà rồi về phòng. Phương Diệc Dược vừa vào phòng liền phi ngay vào phòng tắm tắm rửa, thay quần áo rồi leo lên giường.
Mặc dù hôm nay hắn đã ngủ hơn một tiếng trên máy bay nhưng một đường ngồi xe cộng với buổi tối leo núi khiến hắn thấy mệt mỏi vô cùng. Sau khi sấy tóc xong hắn ngả lưng xuống giường nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, chậm rãi chìm sâu vào giấc ngủ.
Hình ảnh cuối cùng vương vấn trong hắn là gương mặt buồn bã áy náy của Thẩm Tông.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-sac-khoi-y/3315698/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.