Hôm 29 tết Phương Diệc Dược mang theo Lang Yên về nhà bố mẹ để cùng họ đi sắm tết, chuẩn bị các món ăn cho bữa cơm tất niên đêm 30.
Vừa mở cửa ra, hai bác đã kích động nhảy lên như trông thấy minh tinh thần tượng.
“Bố mẹ đừng nhảy nữa, nhất là bố, cẩn thận tái phát huyết áp cao.” Phương Diệc Dược cạn lời trước hành động của bố mẹ, hắn đổi giày sang dép lê, cất túi đồ sang một bên.
“Mau đến đây cho mẹ xem mặt nào! Nhớ muốn chết rồi…” Mẹ Phương ôm chặt con giai cưng hôn chụt chụt lên mặt hắn, “Mau vào đi, làm món cá sốt chua ngọt cho con rồi đó.”
Phương Diệc Dược lau mặt, “. . . Mẹ! Con đã nói bao nhiêu lần rồi, sao mẹ vẫn chưa đổi sang son không phai màu ?!”
“Con này,” Bố Phương trịnh trọng ho khan một tiếng, khoác vai hắn nói, “Công việc con bận đến mức nào hả? Nửa năm rồi, ở cùng một thành phố mà nửa năm rồi chưa thấy được cái mặt con, có người yêu nên quên luôn bố mẹ rồi đúng không?”
“Sau này con sẽ về thường xuyên hơn, còn bạn gái thì. . . Bố, sao bố lại nghe ‘Nhất tiễn mai’*?”
(*) bài hát nổi tiếng Một cành mai, các bạn tra lời sẽ hiểu vì sao bố ảnh bật bài này ^^
“À,” Bố Phương nhanh tay cầm điều khiển từ xa tắt phụt luôn. “Bạn gái làm sao?”
“Bọn con chia tay rồi.”
“Cái gì?!” Mẹ Phương suýt làm rơi đĩa cá sốt chua ngọt đang bưng trên tay, “Con đang nói đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-sac-khoi-y/3315685/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.