Chương trước
Chương sau
Nháy mắt đã đến tháng mười một, lại sắp hết một năm, đây là thời điểm đánh giá thưởng phạt cùng bình xét thăng chức nên mấy nay Phương Diệc Dược bị áp lực công việc đè nặng. Trong thời gian này hắn cũng hẹn gặp Thẩm Tông vài lần, tuy nhiên đều là đi thẳng vào khách sạn làm tình, làm xong thì tạm biệt nhau luôn. Có mấy lần Thẩm Tông muốn nói chuyện, giao lưu nhiều hơn nhưng đều bị hắn lấy cớ bận bịu gạt đi.

Đương nhiên ngày nào Thẩm Tông cũng kiên trì gửi tin nhắn cho hắn, ân cần hỏi thăm dặn dò đủ thứ. Phương Diệc Dược cũng kiên trì không thèm đáp lại nhưng mỗi một tin nhắn của Thẩm Tông hắn đều đọc, thậm chí còn cố đọc hết từng chữ của đống thơ văn lai láng buồn nôn ấy. Hắn thấy giải tỏa áp lực bằng cách đọc tin nhắn này cũng không tồi, ít nhất là hơn hút thuốc lá.

Ting! Ting!

Giờ này có tin nhắn, Phương Diệc Dược dùng đầu ngón chân cũng đoán ra là của Thẩm Tông.

“Diệc Dược, lần trước em nói em muốn đi công viên trò chơi, em còn nhớ không? ” Giọng Thẩm Tông vẫn dịu dàng ngọt ngào như cũ, cũng may Phương Diệc Dược quen rồi, không còn chuyện mỗi lần nghe đều nổi da gà nữa.

“Ừ, anh muốn làm tình trên đu quay ngựa hả? Hay là thích làm trong nhà ma hơn? ”

“Không, không phải làm tình, đi chơi mà, ” Thẩm Tông bị hắn dọa đến mức nói lắp, ” Mỗi lần mình gặp nhau đều ra khách sạn, em không thấy hơi…đơn điệu à? ”

“Gần đây tôi nhiều việc lắm, rỗi rãi chỉ muốn được nghỉ ngơi thôi. ”

“Đi công viên trò chơi không mệt, tối thứ năm mình đi được không em?”

“Tối thứ năm à? Anh đang âm mưu cái gì vậy họ Thẩm? Tối thứ năm tôi còn không biết có phải tăng ca hay không đây.”

“Nhưng mà…” Thẩm Tông gấp gáp, Phương Diệc Dược có thể tưởng tượng ra bộ dạng nghẹn đỏ mặt của anh, giống với biểu cảm bứt rứt nghẹn ngào khi anh bị hắn bóp chặt dương vật không cho bắn: ” Nhưng mà hôm ấy là sinh nhật em mà Diệc Dược! Anh muốn cho em một bất ngờ…”

” Ngu ngốc, bất ngờ anh còn nói ra.”

” Anh, anh cũng không còn cách nào nữa, anh không nói ra em sẽ không đi…”

“Thế anh cho rằng tôi sẽ đi à?”

” Vậy, nhưng…Vậy anh phải làm gì để em đi đây Diệc Dược? ”

Phương Diệc Dược im lặng trợn trắng mắt, sau khi đi làm hắn không tổ chức sinh nhật nữa, một là vì bận bịu, hai là vì thấy không cần thiết, cũng chỉ là có cái cớ để cùng đám bạn xấu ăn uống chè chén mà thôi.

Nhưng ngữ khí mềm nhũn cầu khẩn của Thẩm Tông vẫn còn đang truyền tới từ điện thoại: ” Chỉ một buổi tối thôi mà, em tăng ca muộn chút cũng không sao, dù sao cũng là sinh nhật của em…Làm việc xong cũng nên giải trí chút…”

” Được rồi tôi biết rồi, ” Phương Diệc Dược ngắt lời, “Đến lúc đó xem tình huống, không muộn thì tôi sẽ đi với anh.”

” Tốt quá rồi! ” Thẩm Tông vui vẻ nói, ” Lúc đó anh sẽ đứng ở cổng vào chờ em nhé.”

***

Quả nhiên hôm ấy Phương Diệc Dược phải tăng ca, lại còn phải làm đến tận chín giờ rưỡi. Bữa tối hắn chỉ ăn qua loa cái bánh sandwich, hiện tại bụng hắn kêu ùng ục, chỉ muốn tìm chỗ nào đấy ăn một bữa ngon.

Hắn tới tiệm cơm, rút di động ra thì thấy tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ của Thẩm Tông mới nhớ ra cuộc hẹn tối nay.

Tiếng nhạc chờ vừa lên Thẩm Tông đã bắt máy, ” Em tan làm chưa Diệc Dược? Anh đang ở cổng công viên.”

” Anh còn ở đấy làm gì nữa? Giờ này công viên nào cũng đóng cửa rồi.”

“Không đâu, anh bao hết cả công viên từ tối nay đến rạng sáng rồi.”

“….Chờ chút tôi đến ngay đây.”

Giờ cao điểm đã qua giao thông tương đối thông thuận, Phương Diệc Dược đi chưa đến một giờ đã đến. Đây là công viên trò chơi nhỏ ở ngoại thành, xung quanh không có đèn đuốc sáng trưng như trong trung tâm, bảng hiệu của công viên đã được tắt đi, đem đến cảm giác hoang vu vắng vẻ. Bãi đỗ xe không một bóng người, Phương Diệc Dược đỗ xe xong đi xuống, cau mày nhìn cổng lớn.

Lúc hắn đi gần tới cổng, chỉ còn cách khoảng mười mét thì cái bảng điện bỗng sáng bừng lên, ánh điện kéo dài từ bảng điện sang hai bên, khuếch tán khắp công viên, ánh sáng lấp lánh rực rỡ bảy màu chiếu sáng bầu trời đêm, tiếng nhạc vang lên , cả công viên như sống lại.

“Sinh nhật vui vẻ! Diệc Dược! ” Thẩm Tông tươi cười chạy đến từ quầy vé, mặc áo sơmi kẻ ca-rô, quần dài, đi giày trắng, vẫn là phong cách ăn mặc thường thấy của học sinh.

“Chuyện gì đây? Anh đóng phim Hàn à?”

“Không phải đâu, đây là quà sinh nhật của em, em thích không?” Thẩm Tông vẫn tươi cười, sớm đã không cảm thấy gì với mấy lời chặt đứt phong tình của hắn.

“Sao anh nghĩ ra được cái ý tưởng ngâu xi này vậy?”

“Rất lãng mạn phải không em? Lại còn có cảm giác hoài niệm, đặc biệt là đu quay ngựa, rất dễ dàng khiến người ta hồi tưởng thời thơ ấu…”

“Ồ, vậy nên chúng ta sẽ làm tình trên cái đu quay ngựa tuổi thơ này phải không?”

Thẩm Tông sững sờ, sau đó ngượng ngùng cười: ” Nếu Diệc Dược muốn thì được nha….A!”

Anh chưa nói xong đã bị Phương Diệc Dược hung hăng đập cho một phát: ” Tên ngốc này, anh muốn cho cả thế giới thấy à?”

“Không phải mà! Anh có thể nhờ nhân viên công tác tránh đi một lúc nếu như em thật sự muốn làm…” Thẩm Tông mắt to tròn ủy khuất nhìn hắn.

“Này, tôi đang đói, có cái gì ăn không.”

Thẩm Tông vội vàng chạy vào phòng vé, lát sau chạy ra đưa cho Phương Diệc Dược một túi giấy, ”Trong đó có bánh mì với sữa bò, anh vừa hâm nóng lại rồi, em đói thì mau ăn đi.”

“Cảm ơn.” Phương Diệc Dược bóc ra ăn.

“Ăn từ từ thôi, ” Thẩn Tông dịu dàng ôn nhu nhìn hắn, mắt sáng như đuốc, ” Đợi chút nữa mình có thể chơi từng trò một.”

Phương Diệc Dược ăn no xong liền cùng Thẩm Tông vào trong công viên, bên trong đèn đuốc sáng trưng, vốn là phát nhạc thiếu nhi vui tươi nhưng bị Phương Diệc Dược cưỡng ép cùng ra lệnh bắt phải tắt đi.

“Diệc Dược muốn chơi trò gì?” Thẩm Tông nhìn hắn mong đợi.

“Chơi tàu lượn đi, hoặc là thuyền cướp biển, tháp rơi tự do đều được.”



“Như vậy…không tốt đâu?” Thẩm Tông nghe xong trừng mắt lắc đầu, ” Em vừa ăn no xong, chơi xong nôn ra thì biết làm sao. ”

“Thì nôn lên người anh chứ sao.” Phương Diệc Dược trừng mắt lườm anh.

“Nôn lên người anh không sao, anh lo em khó chịu, mình chơi đu quay ngựa ô trước đi mà.”

“Lỗ đít anh lại ngứa?”

“Hic, không ngứa, Diệc Dược muốn làm cũng được, chỉ là vừa ăn no liền hoạt động mạnh không tốt cho cơ thể.”

“Vậy đi dạo một lúc trước đã.”

“Được.” Thẩm Tông nói khẽ. Phương Diệc Dược cùng anh sóng vai đi cạnh nhau, thỉnh thoảng anh ngắm nhìn hắn bằng ánh mắt ái mộ, mặt mũi vui tươi như được phết mật.

“…Anh lại động dục à.”

“Không có, ” Thẩm Tông dịu dàng đáp, sau đó cẩn thận từng li từng tí dò hỏi hắn: “Gần đây tình tình Diệc Dược không tốt lắm, có phải là do áp lực công việc quá lớn không?”

“Tính tôi lúc nào chẳng vậy.” Phương Diệc Dược nhún vai, cười nói.

Thấy hắn cười, Thẩm Tông cũng cong cong mắt, “Không anh nhận ra mà, dạo này em hay gắt gỏng hơn trước.”

“Anh nhận ra như nào? Bị tôi chịch mạnh quá nên nhận ra à?”

“Đây chỉ là một phương diện, ” Mặt Thẩm Tông đỏ bừng, ” Thực ra là do anh cảm thấy như vậy, với lại nghe nói làm nghề của em, đến cuối năm sẽ rất rất bận rộn.”

“Không phải rất rất bận rộn mà là bận đến mức không bằng heo chó.”

“Vậy…Công việc của Diệc Dược có thuận lợi không?” Thẩm Tông rõ ràng không tìm ra từ đành phải hỏi mơ hồ.

“Thuận lợi cái rắm.” Phương Diệc Dược thốt lên.

“Anh xin lỗi,” Thẩm Tông vội vàng tiếp lời, “Chỉ là…Anh thấy với thực lực của Diệc Dược hẳn là sẽ không gặp phải vấn đề gì, thật đó, kể cả có bao nhiêu khó khăn em cũng có thể giải quyết, anh tin tưởng em.”

Phương Diệc Dược im lặng nhìn anh.

“Mặc dù anh nói như này không đem đến được cho em tác dụng gì, nhưng nếu em cần một người ở bên để thổ lộ, san sẻ anh chắc chắn sẽ cùng em, thật đó.” Thẩm Tông nhìn hắn, thật lòng cùng dịu dàng, hàng mi cong cong ấm áp.

Phương Diệc Dược cảm thấy vẻ ngoài của Thẩm Tông đặc biệt lừa đảo, rõ ràng bản chất là bệnh tâm thần cố chấp mà lúc nào ngoài mặt cũng ôn nhu dịu dàng Thánh Mẫu động lòng người.

“Được rồi, chúng ta đi chơi thôi.”

“Được, chơi đu quay ngựa trước nhé.”

“Ừ.”

“Vậy em có muốn bảo nhân viên tránh đi không?” Thẩm Tông một mặt chờ mong.

“Lăn đi, tối nay tôi mệt lắm, không có hứng.”

“A? Vậy tối nay chơi thật nhiều nha.” Mắt to lóe lên thất vọng, nhưng rất nhanh cảm xúc sung sướng lại bao phủ, “Đúng rồi, chúng ta cầm cái này đi.”

Nói xong anh chạy về phía một cây đèn, lấy hai quả bóng bay buộc trên đó xuống rồi cao hứng bừng bừng chạy về phía Phương Diệc Dược: “Em cầm một cái đi Diệc Dược.”

Phương Diệc Diệc ngó qua thì thấy trên quả bóng bay đỏ rực kia còn có hàng chữ in to HAPPY BIRTHDAY FOR MY LOVE, tay run một cái tí nữa thì làm quả bóng bay bay mất.

“Mình đi thôi.” Thẩm Tông khoác tay Phương Diệc Dược.”

Hôm nay Phương Diệc Dược quả thực rất mệt mỏi nên cũng lười rút tay anh ra, dứt khoát cho Thẩm Tông tùy ý lôi kéo dẫn đường.

Hiện tại Thẩm Tông như nhóc con lần đầu được đi chơi công viên, vui vẻ kích động vô cùng, anh ngồi trên đu quay ngựa cười xán lạn đến mữa mặt trời còn phải kém sắc, lúc anh ngồi trên cáp treo thì kích động nắm tay Phương Diệc Dược chặt đến mức tay hắn suýt đứt đoạn, chơi đến tháp rơi tự do thì kêu thảm thiết tới mức quỷ thần còn thấy khiếp.

“Diệc Dược —- Phương Diệc Dược ——– AAAAAAAAAA —- Trời ạ….hức, hức…”

Mặt Thẩm Tông trắng bệch vịn lan can đi xuống, đi được hai bước thì xém té, Phương Diệc Dược thấy thì cười nhạo.

“Ha ha ha ha….Trông cái bộ dạng ngu ngốc này của anh xem….đừng nôn lên người tôi, không tôi quất cho đấy.” Phương Diệc Dược cầm bóng bay đi giật lùi về phía sau, vừa đi vừa cười to chỉ vào người đang đi không vững này.

Thấy hắn cười Thẩm Tông cũng vui vẻ, “Anh sẽ không nôn đâu, Diệc Dược muốn chơi cái gì nữa không?”

“Muốn chơi đều chơi hết rồi, chuẩn bị về thôi.”

“Vậy, trước khi về có thể đi xem đu quay ngựa với anh một lúc được không?”

“Tới đấy làm gì?”

“Đi một lúc thôi mà, được không em?” Thẩm Tông nháy mắt cầu khẩn.

Phương Diệc Dược liếc mắt, “Được rồi, nhanh lên.”

Hai người đi đến cây đại thụ trước đu quay ngựa, Thẩm Tông ngồi xuống ghế đá dưới tàng cây, sau đó ngẩng đầu mỉm cười thần bí nhìn Phương Diệc Dược.

“Em cũng ngồi xuống đi Diệc Dược.”

Phương Diệc Dược một mặt “Tôi xem xem anh định bày ra trò xiếc gì” ngồi xuống, sau đó chưa đến năm giây một tràng pháo hoa bắn lên từ phía sau đu quay ngựa, ánh sáng chói mắt rạch ngang bầu trời đêm, pháo hoa nở bừng dòng chữ “SINH NHẬT VUI VẺ”.

Thẩm Tông quay đầu thâm tình nhìn hắn, pháo hoa chiếu sáng gương mặt mi thanh mục tú, pháo hoa phản chiếu trong đôi mắt to.



“Sinh nhật vui vẻ.”

“Ghê quá, anh xem nhiều phim Hàn lắm rồi đấy.” Phương Diệc Dược ngắm pháo hoa, nở nụ cười như đã đoán trước được.

Thẩm Tông ngượng ngùng cúi đầu xuống: ” Bởi vì anh không có đủ tiền nên chỉ có thể làm như vây. ”

“Làm sao anh bao được cái công viên này?” Phương Diệc Dược nghi hoặc, theo hắn biết thì công viên này không có dịch vụ cho khách hàng đặt thuê, kể cả là thuê lúc nửa đêm.

“Bởi vì công viên này là của bạn anh nên anh nhờ cậu ấy chút.”

“Anh cũng tự hành hạ bản thân nhỉ.”

“Không mệt như vậy đâu, dù sao cũng là sinh nhật của Diệc Dược mà.” Thẩm Tông mỉm cười nói, giống nhau trong mắt hắn đây chỉ là việc nhỏ nhoi.

Phương Diệc Dược im lặng, hắn quả thực cạn lời rồi, tới giờ thì hắn nghĩ Thẩm Tông thực sự sẽ làm tất cả mọi thứ vì mình.

Đang lúc hắn miên man suy nghĩ, Thẩm tông đột nhiên lại gần, bờ môi dán lên gương mặt hắn, Phương Diệc Dược vô ý thức đẩy ra.

“Anh làm gì vậy?”

“Anh, anh muốn hôn em?” Thẩm Tông xém chút thì văng ra khỏi ghế, một mặt ủy khuất vô tội nói.

“Sao không ừ hử gì cứ thế dí sát vào.”

“Em từng nói muốn hôn thì hôn, không cần lảm nhảm mà…”

“Đấy là trong lúc làm tình thì thế, chứ không phải bảo anh thích động dục lúc nào cũng được!”

“Xin lỗi em Diệc Dược….A, bóng bay!” Thẩm Tông chợt chỉ vào cành cây hô toáng lên, hóa ra vừa nãy Phương Diệc Dược đẩy anh liền lỏng tay, quả bóng bay trong tay bay lên, mắc vào cành cây.

“Gào cái quỷ gì, bay thì bay kệ nó, đằng nào chẳng sắp về.”

“Nhưng anh muốn giữ lại làm kỷ niệm…” Thẩm Tông lo lắng nhìn bóng bay trên cây, sau đó đưa quả của mình cho Phương Diệc Dược: “Diệc Dược chờ chút, anh gỡ nó xuống đã.”

Phương Diệc Dược định nói quả bóng bay thì tính là gì nhưng nghĩ tới trình độ cố chấp của Thẩm Tông liền im lặng, nhìn Thẩm Tông như con khỉ đất trèo lên cây, gương mặt thanh tú chuyên chú , cánh tay trắng nõn lộ ra bị cành cây quẹt vào bẩn một mảng lớn.

“Này anh cẩn thận chút!”

Đối phương nghe hắn nhắc nhở liền nhịn không được cao hứng cười, “Anh biết rồi Diệc Dược.”

Tay chân Thẩm Tông rất linh hoạt, nhanh chóng leo cao gần ba mét. Anh chầm chậm di chuyển từ cành to sang cành nhỏ, duỗi tay cẩn thận với lấy quả bóng bay.

Phương Diệc Dược trong bóng tối thấy cành cây kia lung la lung lay, lại gần thì thấy Thẩm Tông dựa cả người trên cành nhỏ, đem trọng lượng toàn thân dồn vào cành nhỏ nhưng vẫn không với tới bóng bay.

“Tôi nghĩ không được đâu, anh xuống đây đi.”

Nhưng Thẩm Tông không nghe, cố chấp di chuyển về phía trước thêm một khoảng nữa.

“Họ Thẩm anh xuống đây nga–….”

Lời còn chưa hết Phương Diệc Dược nghe thấy tiếng “răng rắc”, người Thẩm Tông trong nháy mắt rơi xuống, hắn theo bản năng chạy lên đỡ lấy, cành cây nện lên đầu hắn xong rơi xuống, lá cây phủ đầy thân.

Hai quả bóng bay thoát khỏi gông cùm bay thẳng vào đêm đen như mực.

“Diệc, Diệc Dược…” Thẩm Tông bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, mắt anh vốn đã to, giờ khắc này mở càng tròn càng lớn (*),hồn lìa khỏi xác ngó Phương Diệc Dược.

“Anh điếc rồi hả? Tôi đã bảo leo xuống đi rồi.”

“Nhưng chỉ còn chút nữa thôi là anh với tới, anh muốn mang nó xuống…”

“Ngu ngốc!”

Thẩm Tông rốt cục lấy lại tinh thần, phát hiện Phương Diệc Dược đang ôm mình thì vui vẻ ra mặt: “Đây chính là ôm công chúa phải không Diệc Dược?”

“Đi xuống cho tôi….Ai cho ôm cổ tôi!” Phương Diệc Dược cả giận nói, Thẩm Tông mặc dù gầy nhưng chiều cao xấp xỉ hắn, người cũng không nhẹ, huống chi hiện tại anh lại như Koala cái động dục ôm lấy mình mãi không buông.

“Không muốn…Diệc Dược ôm anh một lúc đi mà, xin em…” Thẩm tông ôm sát cổ hắn ôn nhu cầu xin, “Hôm nay là sinh nhật em, cho anh hưởng thụ hạnh phúc thêm một lúc nữa được không…”

“Con mẹ nó sinh nhật tôi hay sinh nhật anh?” Phương Diệc Dược đen mặt vì độ mặt dày vô sỉ của anh, nếu không phải vì hắn bị ôm chặt hắn đã quăng ngay tên tâm thần này lên nóc đu quay ngựa.

“Xuỵt, ” Thẩm Tông kề sát vào cổ hắn nói khẽ, “Chỉ một lúc thôi…Để cho anh cảm thụ một chút…”

Phương Diệc Dược im lặng nhìn trời, nghĩ thầm tên Thẩm Tông này quả thực là fan cuồng của mình, đoán chừng khi tên này còn bé đầu bị nhiễm phóng xạ hạt nhân, nếu không sao mà dở hơi đến mức này được.

Qua chừng mười giây, Thẩm tông rút cục ngẩng đầu, tay vẫn ôm Phương Diệc Dược không rời, đôi mắt trong vắt nhìn hắn, chờ lúc Phương Diệc Dược sắp nổi giận mới nói khẽ: “Diệc Dược, anh yêu em.”

Lời tỏ tình chân thành mà nồng nàn khiến Phương Diệc Dược trở tay không kịp, mặc dù Thẩm Tông đã vô số lần bày tỏ tình cảm với hắn nhưng đường đường chính chính, không phải dưới bầu không khí nóng bỏng lúc làm tình nói anh yêu em như này, hình như là lần đầu tiên.

Trong lòng hắn có tiếng vang nhỏ, sau đó ấm áp chảy xuôi khắp người hắn.

“…Đi xuống cho tôi.”

Thẩm Tông buông hai tay ra, chân đứng không vững nhưng vẫn liếc mắt đưa tình, giống như vĩnh viễn cũng không ngắm đủ Phương Diệc Dược.

Thẳng đến lúc hắn đưa Thẩm Tông về nhà hai người cũng không nói gì với nhau.

Thẩm Tông là vì đắm chìm trong vui sướng, còn Phương Diệc Dược là vì trong lòng có tâm sự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.