Thẩm Tông cùng hắn đi tới quán cà phê bờ kè nọ, trang trí bày biện quả thực rất đẹp, màu sắc món ăn phối với màu sắc bàn ghế rất hợp nhãn, tuy nhiên đối với kẻ đã ngồi tiệc tùng xã giao ở không biết bao nhà hàng năm sao như Phương Diệc Dược thì cũng thường thôi.
“Một đĩa gỏi gà với sinh tố bưởi, cảm ơn.”
Phương Diệc Dược trả lại menu cho phục vụ viên, liếc qua chó cưng đang nằm sung sướng trong hố cát, sau đó dời mắt nhìn Thẩm Tông, phát hiện đối phương đang nhìn mình nhẹ nhàng cười, ánh mắt dịu dàng ôn nhu vắt ra nước.
Ánh mắt này khiến hắn thấy rờn rợn, người nổi da gà.
“Diệc Dược, bố mẹ em sao lại nghĩ ra được cái tên này vậy?” Thẩm Tông hỏi.
“Chưa hỏi bao giờ.” Phương Diệc Dược lấy điện thoại di động ra đọc tài liệu, không tập trung trả lời.
“Tuy rằng tên này lạ nhưng rất êm tai, Diệc Dược Diệc Dược, Dược trong cúng tế à? Đồng âm với từ trăng, đọc tên em nghe êm tai như đọc thơ.”
“Này họ Thẩm kia, cái tật thơ văn lai láng này của anh là học được ở Úc à? Thối lắm.”
Thẩm Tông xấu hổ cười, coi lời giễu cợt của Phương Diệc Dược như lời khen: “Anh thích đọc sách lắm, đúng là hay đọc thơ ca thật, lúc rảnh rỗi cũng sáng tác vài bài.”
“Ví dụ như mấy bài viết vớ vẩn mà anh post trên blog?”
“Mấy bài ấy chỉ là một phần thôi, anh thích viết tay hơn…A! Đồ ăn đến rồi.”
Em gái phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-sac-khoi-y/3315673/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.