Chương trước
Chương sau
Cố Phù Du đưa nhẫn ngọc của Tiêu Trung Đình cho Trai tiên sinh, để Trai tiên sinh đưa cho Tiêu Trĩ, lại dùng tình cảm để đả động Tiêu Trĩ, dùng lý lẽ để thuyết phục, để nàng bỏ gian tà theo chính nghĩa.
Đêm đó, Trai tiên sinh liền mang về tin tức tốt, có cái miệng của nàng, tín vật của Tiêu Trung Đình hai bút cùng vẽ, lại thêm Tiêu Trĩ không cam lòng bị mai một tấm lòng hướng tới trời cao, Tiêu Trĩ nguyện ý tin tưởng các nàng.
Trai tiên sinh lập tức hỏi Tiêu Trĩ tình hình của phủ thành chủ, hỏi ra một chút chuyện có ý tứ. Hơn một năm trước, Tả Thái Tuế qua đời, vị trí tông chủ của Hư Linh Tông để trống.
Nếu bàn về địa vị và tư chất. Tả Nhạc Chi là hộ pháp, Tả Thiều Đức là chấp pháp, địa vị tương đương, nếu bàn về công lao, khó phân sàn sàn như nhau, nếu bàn về tu vi, hai người trước sau đi vào Phân Thần, nhưng Tả Nhạc Chi muốn thấp hơn Tả Thiều Đức một tiểu giai, nếu bàn về bối phận, Tả Nhạc Chi là chất nhi, Tả Thiều Đức là nhị thúc, hơi thua một bậc, nếu bàn về thực lực, Tả Thiều Đức sở hữu đệ nhất tài bảo thành Vạn Thông, nắm giữ nơi phát ra một nửa linh thạch của Nam Châu, Tả Nhạc Chi tuy có mấy tòa thành trì, có linh quặng nhưng tài lực vẫn hơi kém Tả Thiều Đức.
So sánh như vậy, nên là Tả Thiều Đức có tư cách tiếp quản vị trí tông chủ hơn, nhưng mà cuối cùng lại là Tả Nhạc Chi đạt được bảo tọa tông chủ, chỉ vì Tam Thập Tam Trọng Thiên kia là địa bàn của Tả Nhạc Chi, các đại trưởng lão ủng hộ Tả Nhạc Chi.
Cũng giống như đế vương thời cổ đại, Tả Thiều Đức là phiên vương rất có thế lực, Tả Nhạc Chi là thái tử ở trong cung. Đế vương băng hà, quần thần ủng lập tân chủ đăng vị, đợi đến khi Tả Thiều Đức đến, bảo tọa đã rơi vào tay người khác, triều chính không người ủng hộ, đại cục đã định, hắn tứ cố vô thân, tự khắc cúi đầu xưng thần.
Đây chính là tệ đoan của đế vương độc chiếm thiên hạ, người chọn được đại vị, lập hôn không lập hiền.
Tiêu Trĩ nói cho Trai tiên sinh, mới đầu các phụ tả và rất nhiều tu sĩ trong phủ thành chủ đều cực kỳ không cam lòng, nói rõ vị trí tông chủ này nên thuộc về Tả Thiều Đức, ngay cả con trai của Tả Thiều Đức, vị phu quân của Tiêu Trĩ cũng nói điều ấy, cuối cùng bị Tả Thiều Đức quát lớn, nói không được nói lời ngỗ nghịch như vậy. Lời oán hận trong phủ lúc này mới từ từ lắng xuống.
Trai tiên sinh trở về một năm một mười nói cho Cố Phù Du. Trai tiên sinh nói: "Chỉ sợ trong lòng Tả Thiều Đức này dù sao cũng có chút không cam lòng."
Cố Phù Du cười nói: "Tốt, tốt, hắn muốn tranh quyền, không thể tốt hơn. Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi."
Sáng sớm hôm sau, Cố Phù Du muốn đi xem Nghi Nhi, đi tìm Chung Mị Sơ, không thấy bóng dáng của nàng, hỏi Trai tiên sinh, mới biết nàng đã đi ra ngoài.
Cố Phù Du bất mãn bĩu môi. Thế nhưng không nói với ta một tiếng.
Rồi lại rất mau quăng những tâm tình không vui này ra sau đầu, chạy về phòng, đem một đống bảo bối Tả Thiều Đức đưa tới cùng một ít kỳ trân mà mình thu gom được hứng thú ngẩng cao mà chọn lựa, muốn tặng cho Nghi Nhi, nghĩ Nghi Nhi có thích không, chọn một lần, không có cái nào nhìn hợp mắt, liền ôm hết toàn bộ, thu hết vào trong túi trữ vật, đi tìm Nghi Nhi.
Người của Đông Hải ở trong trạch của Tư Miểu, nàng mới thông qua trận pháp, liền nghe được giọng nói của Nghi Nhi trong viện, khá mềm mại khá oan ức, giống như đang cầu xin cái gì.
Nàng đi vào trong viện. Chỉ thấy Chung Mị Sơ nửa ngồi nửa quỳ, Nghi Nhi ôm nàng không chịu buông tay: "Nương thân, người để ta ở cùng người đi mà, ta rất nghe lời, ta không muốn trở về Đông Hải."
"Nghi Nhi, nghe lời, cùng Ngân Hà Tinh Hán cùng nhau trở về."
"Ngân Hà Tinh Hán trở về là được, ta không muốn đi, ta muốn ở cùng với người."
"Nghi Nhi."
Giọng nói Chung Mị Sơ chìm xuống. Nghi Nhi nhạy bén cảm thấy nàng không vui, dùng gương mặt cọ cọ nàng: "Nương thân, đừng tức giận." Trong lòng nàng lại hết sức khó hiểu cùng oan ức. Chung Mị Sơ rất thương nàng, yêu cầu của nàng miễn là không thương hại đến bản thân, Chung Mị Sơ đều sẽ đáp ứng nàng. Lần này nàng chỉ là muốn ở cùng với người, Chung Mị Sơ lại không đáp ứng.
Cố Phù Du thấy vẻ mặt này của Nghi Nhi, lòng thương tiếc nổi lên, hỏi Chung Mị Sơ: "Làm sao? Tỷ muốn cho nàng trở về sao?"
Chung Mị Sơ liếc nhìn nàng một cái, nói: "Ừm." Lại khẽ thở dài một tiếng, nắm lấy hai tay Nghi Nhi: "Nương thân hiện tại phải làm chuyện rất nguy hiểm, con đi theo nương thân không an toàn, cũng có thể để người khác phát hiện thân phận của chúng ta."
Nghi Nhi mím môi, cúi đầu, không nói gì. Cố Phù Du ngẩn người, phát hiện trong lòng thế nhưng vô cùng không muốn, nàng đột nhiên sinh ra cảnh giác, hoảng hốt nói: "Đúng vậy, là nên trở về, nên trở về, tỷ cũng nên trở về."
Nàng muốn báo thù, tất nhiên là không có ràng buộc thỏa đáng nhất, trong lòng không có thứ gì để vướng bận, so với ai khác đều có thể từ bỏ, ngay cả đồng quy vu tận với Tả gia, đều là nàng kiếm lời, bởi vì nguyện vọng của nàng chính là phá hủy Tả gia. Có vướng bận, hành sự sẽ do dự.
Nàng không muốn giữ Chung Mị Sơ lại, không phải là như thế sao. Bất tri bất giác, quen rồi nàng ở bên cạnh, quên để cho nàng đi, bây giờ lại gặp Nghi Nhi, lòng sinh yêu thích, muốn nàng ngày ngày bồi bên cạnh mình mới tốt.
Nàng nghĩ, bản tính của nàng rốt cuộc cũng không phải người bỏ đàn sống riêng mà. Lại trở về một chuyến, phảng phất như cắt đứt liên hệ với thế gian này. Người khác có vô số mối liên hệ với thế gian này, chỉ có một mình nàng, giống như độc lập giữa thế gian, đến không người để ý, rời đi cũng không có người để ý. Tư Miểu? Trong lòng nàng rõ ràng, Tư Miểu cuối cùng cũng sẽ rời đi.
Nàng muốn để lại một chút dấu vết ở trên thế gian này, muốn có người nhớ tới nàng, cho nên không tự giác đi đến gần Chung Mị Sơ, đối với sự ra đời của Nghi Nhi, phảng phất như nữ nhi của nàng tồn tại, mừng rỡ như điên, nàng vẫn còn có người thân, cứu rỗi cỡ nào. Nàng muốn báo thù, vốn không nên đi quấy rầy các nàng, nàng biết, lại không đánh thắng được dục vọng trong lòng.
Nàng cảm thấy, mình thế nhưng ích kỷ và mâu thuẫn như vậy. Suy nghĩ cẩn thận, lại đối với bản thân vô cùng chán ghét. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, ngươi vẫn luôn nghĩ cho bản thân, gây phiền toái cho người khác, một chút tiến bộ cũng không có sao, Cố Phù Du.
Cố Phù Du rũ hàng mi dài xuống, trong mắt ảm đạm lu mờ, nói: "Đúng vậy, Chung Mị Sơ, vết thương của tỷ đã lành, cũng nên đi rồi."
Chung Mị Sơ cũng không ngờ được Cố Phù Du liền muốn đồng thời đuổi nàng đi, trong lòng khó tránh được khổ sở, sau một lúc lâu nói: "Nếu ta đi rồi, Tả Thiều Đức chỗ đó, ngươi làm sao qua loa lấy lệ?"
Cố Phù Du sửng sốt một lúc, không nghĩ tới điều này, nàng nói với Tả Thiều Đức Chung Mị Sơ là nô lệ mà nàng tìm, vô cùng dễ dùng, nếu như Chung Mị Sơ đi rồi, Tả Thiều Đức nhất định có thể chú ý, nên giải thích với hắn thế nào? Lại cũng không biết là thật sự không có cách giải thích, hay là sâu trong nội tâm nàng không muốn Chung Mị Sơ đi, nàng hàm hồ rên rỉ, nói: "Xác thật như thế, vậy tỷ..."
Chung Mị Sơ nói: "Ta ở lại. Ngươi liên hệ với Tiêu Trung Đình còn phải dùng đến người của ta." Những lời này ngược lại có chút ý uy hiếp.
"A, cũng đúng..." Nàng tự hiểu là khí thế thấp nàng hơn một đầu, cũng giống như mình đã nói sai cái gì rồi, cảm thấy bất an, không cần phải nhiều lời nữa.
Chung Mị Sơ kêu lên: "Tinh Hán."
Tinh Hán đi đến, muốn ôm Nghi Nhi lên lưng của A Phúc. Nghi Nhi vũng vẫy lần cuối cùng, nhẹ giọng nói: "Nương thân, ta có thể hóa thành rồng con, giấu ở trong tay áo của nương thân, sẽ không để bọn họ phát hiện."
Chung Mị Sơ không nói gì. Ánh mắt Nghi Nhi sáng ngời tràn đầy chờ đợi, nàng sinh tuấn tú, biểu tình kia làm người mềm lòng, huống chi là người thương nàng đến tận xương Chung Mị Sơ. Chung Mị Sơ chỉ phải xoay người sang chỗ khác, không nhìn đến nàng.
Gương mặt Nghi Nhi khó nén mất mát. Cố Phù Du cầm túi trữ vật kia tới, dỗ Nghi Nhi nói: "Nghi Nhi, lần đầu tiên gặp mặt, A Man nương thân đưa cho con đồ chơi nhỏ, có được không?"
Nghi Nhi nhận lấy, nói: "Cảm ơn A Man nương thân."
Cố Phù Du cười nói: "Không cần không vui."
Nghi Nhi vốn định cầu Cố Phù Du giúp nàng khuyên nhủ Chung Mị Sơ, nhưng nhớ tới lúc nãy Cố Phù Du cũng là đồng ý nàng đi, lời kia vọt tới bên miệng, nói không nên lời, nhưng thật ra đem mặt nàng trướng thành mặt bánh bao, vì thế chỉ hôn trán Cố Phù Du một cái, nói: "A Man nương thân, chờ các người hết bận, người nhất định phải cùng nương thân đến Đông Hải gặp ta."
"Được."
Nói xong, Nghi Nhi lưu luyến nhìn thoáng qua Chung Mị Sơ, lúc này mới ngồi trên lưng A Phúc, cùng Ngân Hà Tinh Hán một đường đi rồi.
Cố Phù Du vừa không muốn vừa thất vọng, thở một hơi thật dài. Chợt nghe Chung Mị Sơ trầm giọng nói: "Nếu như không thể thực hiện lời hứa, thì không cần tùy ý đáp ứng nàng."
Cố Phù Du ngẩn ra, một lát sau phản ứng lại Chung Mị Sơ là đang nói chuyện lúc nãy nàng đáp ứng Nghi Nhi đi Đông Hải gặp nàng. Giọng điệu của Chung Mị Sơ lộ ra nàng không vui. Cố Phù Du hiếm khi thấy nàng như vậy, bởi vì nội bộ tính tình của Chung Mị Sơ luôn luôn hàm dưỡng rất tốt.
Nàng bị Chung Mị Sơ nói như vậy, thật giống như nàng rất không tuân thủ lời hứa, không khỏi vì chính mình cãi lại hai câu. Chỉ là bừng tỉnh nhớ lại, mình thật đúng là không có thể giữ chữ tín, thân thể này nàng có thể sử bao lâu cũng không biết, nàng có thể lật đổ Tả gia hay không cũng không biết, đợi sau khi xong việc có thể bình yên vô sự hay không cũng không biết, cùng Chung Mị Sơ đi Đông Hải gặp Nghi Nhi việc này ngược lại không thể xác định mười phần được.
Lại còn không phải một lời hứa suông trống rỗng vô cùng sao.
Cố Phù Du nghĩ, Chung Mị Sơ yêu con sốt ruột, không muốn Nghi Nhi hy vọng sau đó thất vọng, sẽ tức giận cũng không thể tránh được. Nàng không khỏi có chút hâm mộ, không biết là hâm mộ Nghi Nhi có thể làm cho Chung Mị Sơ vì nàng suy nghĩ như vậy, cân nhắc cẩn thận như thế, hay là hâm mộ Nghi Nhi có một nương thân yêu nàng như vậy.
Cố Phù Du mở miệng ra rồi lại mím môi, thật lâu, xấp xỉ với giọng điệu dỗ người hỏi: "Ta muốn đi Ẩm Tuyết Trai, tỷ có cùng đi với ta không?"
Chung Mị Sơ buồn bực nói: "Ừ."
Người này giận dỗi vẫn là giống như lúc trước.
Cố Phù Du mặt mày uốn cong, mỉm cười, ánh mặt trời làm vẻ mặt của nàng trở nên nhu hòa, bản thân nàng cũng không biết, lúc này dáng dấp mình nhìn Chung Mị Sơ dịu dàng đến thế nào.
Hai người một đường đi về hướng Ẩm Tuyết Trai, đứng ở trước Ẩm Tuyết Trai, nhìn lầu các náo nhiệt, dường như đã qua mấy đời. Hai người ngẩng đầu nhìn lên, nhớ tới chính là cùng một cảnh tượng, trong cảnh tượng lại là những người khác nhau.
Chung Mị Sơ hoảng hốt có thể thấy mưa hoa đầy trời, cô nương ngồi dựa vào lan can, bên thái dương có cắm một đóa hoa bách hợp kiều dưỡng tuyết trắng, ý cười long lanh.
Cố Phù Du nháy mắt nhớ đến chính là một mỹ nhân một thân yên lam váy áo, độc lập với thế gian, mờ mịt nhìn lên, giành được cả đường tiếng reo hò tán thưởng.
Cố Phù Du cảm khái vạn lần, sau khi ra Tiên Lạc, có ba địa phương nàng chưa đi, Huyền Diệu Môn, thành Tiêu Dao, còn có Ẩm Tuyết Trai này. Nàng không đi, không dám đi.
Ẩm Tuyết Trai này, quá nhiều hồi ức đẹp. Trúc trai trưởng đối với nàng mà nói, không phải người thân nhưng lại hơn hẳn người thân, nơi này một nhóm nữ tử dịu dàng, giống như tỷ muội, giống như nương thân. Nhưng các nàng đều là phàm nhân, thọ mệnh trăm năm, sớm đã hóa thành bụi đất. Những hồi ức đó càng tốt đẹp, nhớ lại rồi càng buồn bã mất mát.
Liền theo như lời nàng từng nói, thế gian này yêu nàng, nàng yêu, không còn mấy người.
Chung Mị Sơ hỏi: "Ngươi đến nơi này làm cái gì?"
Cố Phù Du nói: "Về sau thành Vạn Thông phải hỗn loạn. Trước đây Trúc tỷ tỷ đối với ta khá chiếu cố, a, Trúc Nhược, Trúc trai trưởng tỷ nhớ rõ không, chính là lần đó ta triệu hoán tỷ xuống núi, tỷ uống say, sau đó..." Cố Phù Du đột nhiên dừng lại.
Chung Mị Sơ thăm thẳm nhìn nàng một chút, nói: "Ta nhớ rõ, nhớ rõ ràng."
Cố Phù Du: "..."
Cố Phù Du ho nhẹ hai tiếng, nói: "Ẩm Tuyết Trai này là tâm huyết của Trúc tỷ tỷ, ta muốn bảo vệ nó chu toàn."
Chung Mị Sơ nói: "Làm sao bảo vệ nó chu toàn?".
||||| Truyện đề cử: Bạn Chanh |||||
Cố Phù Du nói: "Tất nhiên là mua lại. Đến lúc đó sớm đem những cô nương kia đưa đến địa phương an toàn, dùng trận pháp bảo vệ Ẩm Tuyết Trai này, coi như bị va chạm, cũng có thể tu sửa, chủ yếu là người không thể có chuyện. Nói tới người, cũng không biết bây giờ Ẩm Tuyết Trai này là ai chưởng thế, có sáng suốt giống như Trúc tỷ tỷ hay không, chỉ mong không ức hiếp những cô nương kia mới tốt."
Chung Mị Sơ nói: "Ta nghe nói Ẩm Tuyết Trai này đã bán cho người khác, thay đổi lão bản, cũng không phải người bên trong Trai tự mình quản thúc, ngươi muốn mua, nếu lão bản nơi này không bán thì sao?"
"Không bán?" Cố Phù Du hừ một tiếng: "Vậy thì dùng vũ lực bức bách."
"Nếu như lão bản nơi này là người tu vi không thấp, ngươi muốn ồn ào để người khắp thành đều biết?"
"Cứng không được, liền dùng mềm." Cố Phù Du liếc mắt đưa tình: "Mỹ nhân và linh thạch, tài và sắc, hắn chung quy phải chịu thua." Hiện nay túi da này của nàng, nói là khuynh quốc khuynh thành cũng không quá, nàng cũng không tin lão bản này không động lòng.
Chỉ vì giọng điệu kia của Chung Mị Sơ, Cố Phù Du một cách tự nhiên cho lão bản là nam nhân. Cố Phù Du xoay ngang mắt, rất có vài phần như phong thái của Thanh Quân, thu ba trêu người: "Không chịu thua, cũng câu dẫn hắn chịu thua."
Chung Mị Sơ sâu sắc nhìn nàng. Cố Phù Du chỉ cho rằng nàng là kinh ngạc nàng hiện tại lại là "không biết liêm sĩ" như vậy, cười nói: "Ta đã sớm nói với tỷ, hiện tại ta hành sự, không hề có nguyên tắc, chỉ cần giết người ta muốn giết, tận hết khả năng của ta để bảo vệ người ta muốn bảo vệ, cái gì ta cũng có thể làm."
Chung Mị Sơ lại không trả lời, chỉ nói: "Đi thôi."
Cùng Cố Phù Du một đường tiến vào Ẩm Tuyết Trai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.