Cố Phù Du thất thanh bật cười. Thời gian qua lâu như vậy, cái gì cũng thay đổi, ngay cả Chung Mị Sơ cũng sẽ mắng người, chỉ là dựa theo cách làm người của nàng, chỉ sợ cũng dừng ở đó thôi, lời càng khó nghe, nàng càng không nói ra được.
Cố Phù Du cười ngâm ra nước mắt, ngã oặt trên bàn đá. Trong lòng nàng thẫn thờ, không lý do mất mát, bây giờ không có người lại giáo huấn nàng, dạy nàng làm sao hành sự làm người, nói "A Man, ngươi không nên", người đã từng đều không còn nữa. Đây là chuyện khổ sở, nên lộ ra biểu tình chua xót, nàng lại cứ bật cười, hết sức vui mừng.
Cố Phù Du cứ dựa đầu trên bàn đá, ngẩng đầu nhìn Chung Mị Sơ, mỉm cười nói: "Ta là đồ chết tiệt, sư tỷ lại không phải ngày đầu tiên nhận thức ta."
Chung Mị Sơ không có cách nào bắt nàng, nặng nề thở dài một hơi, ngồi ở bên cạnh nàng, không nói chuyện nữa.
Tư Miểu xem thương thế cho Chung Mị Sơ. Cố Phù Du mắt trông mong nhìn Tư Miểu, Tam Túc Ô kêu lên: "Khôi phục rất tốt."
Nàng thở phào nhẹ nhõm, ngồi thẳng người, nói đến chính sự: "Sư tỷ, bốn châu hiện nay hẳn là không có mấy người làm đối thủ của tỷ, tỷ làm sao bị thương? Có người đánh lén ám hại tỷ sao? Chính tỷ có biện pháp liên lạc với người của Long tộc không, nếu như không có ta lại nghĩ cách đi Đông Hải một chuyến."
Gương mặt Chung Mị Sơ phủ băng sương, rầu rĩ nhìn nàng không nói.
"Sao vậy?"
Chung Mị Sơ mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-long/341925/quyen-2-chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.