Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau, Chung Mị Sơ vấn an Quý Triều Linh, buổi trưa liền khởi hành, đi về hướng Hư Cực Sơn.
Cố Phù Du cùng nàng cùng nhau lên đường, muốn đi trước quen đường. Dọc đường đi còn có Đông Ly tiễn đưa.
Chung Mị Sơ và Đông Ly ngự kiếm. Cố Phù Du cưỡi linh kiếm của Chung Mị Sơ. Nàng lật túi trữ vật trong tay, nhìn túi trữ vật một vòng: "Tỷ cũng không có mang theo thứ gì."
Chung Mị Sơ nói: "Người thanh tu, không nặng ham muốn hưởng thụ vật chất. Hơn nữa trong động phủ của sư tổ mọi thứ bình thường cần cho tu luyện đều có đủ, cũng không cần mang gì."
Cố Phù Du nhìn không trung xuất thần, trong miệng nói thầm: "Quyển sách, lò luyện đan... Bên kia nồi cháo gáo bồn nhất định là không có, cũng phải mang theo..."
Chung Mị Sơ hơi nghiêng lỗ tai, nói: "Ngươi đang nói cái gì?"
Cố Phù Du nói: "Ta đang nghĩ ta phải đem thứ gì qua đó. Sư tỷ, ta còn chưa có đi qua Hư Cực Sơn, đó là địa phương như thế nào?"
Chung Mị Sơ nói: "Hư Cực Sơn nằm ở nơi cực Bắc, trải dài vạn dặm, trên đỉnh núi băng tuyết bao phủ quanh năm, thanh linh khí uẩn dưỡng vạn vật, là địa giới để thanh tu."
Cố Phù Du nói: "Núi tuyết? Ta còn muốn mang theo chút củ sen và hạt sen đến Hư Cực Sơn để trồng, củ sen của thành Tiêu Dao chúng ta rất ngọt, hoa sen cũng đẹp. Còn có cây trà, sau khi chúng lớn ta có thể xào trà cho tỷ."
"Ừm, chính là núi tuyết, núi tuyết, ôi." Cố Phù Du trầm ngâm, ngửa mặt lên trời thở dài, giọng điệu có chút mất mát.
"Hạt sen sao." Chung Mị Sơ suy nghĩ một chút: "Hư Cực Sơn có tuyết liên."
"Thật sao?" Cố Phù Du một bộ dạng thèm ăn: "Ta nghe nói tuyết liên nấu canh bổ dưỡng, hương vị cũng cực tuyệt vời!"
Chung Mị Sơ giọng điệu nhẹ nhàng trêu chọc, mang theo một tia ý cười: "Đến nỗi cây trà, hoa sen, nếu như tu vi của ta đột phá đến Nguyên Anh, là có thể thu lại hàn khí của một địa giới nhỏ, ngươi có thể đợi đến lúc đó, làm thử nghiệm."
Xung quanh có mây mù lượn lờ, gió mang hơi lạnh, tiếng người phía trước cũng hơi lạnh. Nhưng Cố Phù Du lại cảm thấy giống như uống một bát cháo nóng, dòng nước ấm áp chảy đến dạ dày, vui vẻ ngâm nga một tiếng dài từ trong mũi, buộc chặt túi trữ vật lại, đeo lên eo Chung Mị Sơ.
Nàng nhìn người trước mặt có một cái eo thon, trước kia chỉ có thể nhìn từ xa, không thể khinh nhờn. Bây giờ nàng còn dám thẳng tay lấy đồ vật trên eo nàng, đây là rút lông trên đầu cọp, nhưng nàng biết Chung Mị Sơ sẽ không tức giận, cho nên nàng dám, nàng nghĩ đây được cho là "không biết sợ hãi". Nghĩ đến đây trong lòng khỏi si ngốc cười.
Đi chưa bao lâu, Chung Mị Sơ chợt nhìn về phía sau, nói: "Có người đến."
Chung Mị Sơ và Đông Ly quay lại, nhìn về phía đường cũ, chỉ thấy một bóng người mông lung trong sương mù dần dần rõ ràng hơn. Chung Mị Sơ lẩm bẩm: "Đại trưởng lão."
Quý Tịch Ngôn ngự kiếm đi tới, dừng lại cách ba người không xa, nói: "Các ngươi đi nhanh như vậy, làm ta đuổi đến mệt."
Chung Mị Sơ hỏi: "Đại trưởng lão là có việc sao?"
Tóc Quý Tịch Ngôn có hơi loạn, thở ra một hơi dài, giống như là gấp gáp đuổi theo: "Sư tôn ngươi bảo ta kêu ngươi trở về, hắn còn có việc chưa bàn giao rõ ràng."
Chung Mị Sơi hơi kinh ngạc: "Đệ tử sáng nay mới đi thư phòng vấn an..." Dừng chốc lát, nàng lãnh đạm hỏi: "Không biết sư tôn muốn bàn giao chuyện gì?"
Quý Tịch Ngôn nói: "Dù sao cũng là phải đem lệnh bài của chưởng môn giao phó cho ngươi. Đây là đại sự của Tông Môn, không phải tùy tiện quyết định, ta nhiều lần nhắc nhở để hắn cân nhắc rồi mới làm, chỉ sợ hắn cũng là nghĩ tới nghĩ lui, không có quyết đoán, mãi đến bây giờ mới hạ quyết tâm. Chuyện này không phải chuyện nhỏ, nếu không cũng không cần ta tự mình đến chuyển lời."
Cố Phù Du đột nhiên nhú cái đầu lên từ phía sau Chung Mị Sơ, nhìn chằm chằm vào Quý Tịch Ngôn nói: "Sư tỷ ra ngoài rèn luyện một thời gian cũng sẽ trở về, chưởng môn có muốn truyền lại lệnh bài chưởng môn cũng không vội trong thời gian ngắn, tại sao vừa mới đi ra lại nhanh chóng gọi người trở về."
Ánh mắt Quý Tịch Ngôn lơ đãng nhìn về phía Đông Ly, lại nhìn Chung Mị Sơ. Hai người trầm mặc không nói gì, đối với lời nói của Cố Phù Du cũng không tỏ vẻ gì. Một đạo hàn quang trong mắt Quý Tịch Ngôn bắn về phía Cố Phù Du: "Nha đầu ngươi thử ta sao?"
Hắn nhìn về phương hướng ba người một đường đi đến, giơ một tay lên, chậm rãi nói: "Nàng đi Hư Cực Sơn tu luyện..." Hơi dừng một chút, hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt ba người, chốc lát, tiếp tục nói: "Chậm thì mấy chục năm, nhiều thì hơn trăm năm. Đây là một chút thời gian, thời gian ngắn? Trời có mưa gió thất thường, nhiều năm như vậy sẽ xảy ra chuyện gì, ai làm chuẩn? Chưởng môn quyết đoán, để Huyền Diệu Môn có người thừa kế ở bên ngoài, là vì nếu lúc đó xảy ra chuyện, trong môn phái có người cầm lái, không đến nỗi làm theo ý mình, tranh quyền đoạt lợi, năm bè bảy mảng."
Hắn đối với Chung Mị Sơ nói: "Sư tôn ngươi tâm tư cẩn thận, ngươi cũng không phải không biết, hắn là chuẩn bị sớm." Hắn lại nhìn Cố Phù Du, lại cười lạnh vài tiếng: "Làm sao, ngươi đang hoài nghi ta?"
Cố Phù Du bĩu môi, nàng mở miệng thăm dò, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái trong lòng mà thôi. Nàng nhìn thoáng qua Quý Tịch Ngôn, Quý Tịch Ngôn đang trừng mắt với nàng. Nàng vội vàng thu người về phía sau Chung Mị Sơ, cảm giác đến thần khí của Quý Tịch Ngôn này cực kỳ giống với phu tử trước kia, lúc này nàng chỉ hận thân mình Chung Mị Sơ quá mảnh mai, không thể che nàng kín mít.
Đông Ly ở một bên cười cười, dịu giọng nói: "Trưởng lão đừng tức giận, nàng không phải là ý này. Chỉ là chưởng môn đột nhiên triệu trở về, có chút ngoài ý muốn mọi người thôi. Chúng ta liền theo ngươi trở về."
Quý Tịch Ngôn hừ lạnh một tiếng, nói với Chung Mị Sơ: "Mau mau đi đi, trì hoãn lâu dài. Ngươi sớm chút trở về xong việc, cũng thật sớm chút lên đường đến Hư Cực Sơn."
Chung Mị Sơ nói: "Vâng."
Mọi người lại vòng đi trở về Huyền Diệu Môn, Quý Tịch Ngôn cùng các nàng ngự kiếm. Khi quay lại bầu trời Tĩnh Đốc Sơn, Cố Phù Du nhìn xuống dưới, sắp đến sườn núi, chỗ cây hoa tử đằng, chính là ranh giới của trận pháp thủ sơn.
Mấy ngày gần đây tiết trời lạnh dần, hôm nay càng là gió lạnh triền miên, gió thổi qua những tán lá rừng mang theo tiếng xào xạc. Lá cây đong đưa, Cố Phù Du nhìn thấy một bóng người đen nhánh dưới tàng cây. Cố Phù Du nheo mắt nhìn kỹ. Đông Ly đã nói: "Là người của Hư Linh Tông!"
Một mảnh đen kịt đứng ở trong rừng kia, có hơn trăm người, đều là người có tu vi cao cường, bởi vì khí thế này làm cho người ta sợ hãi, làm gió ở Tĩnh Đốc Sơn ầm ầm gầm nhẹ. Trận pháp thủ sơn phía trước đã mở ra, những người đó đang đứng ở trước trận pháp, người tới không có ý tốt.
Đáy lòng Cố Phù Du hiện lên một ý nghĩ khác thường, nàng đang cau mày nhìn về nơi sâu xa kia mà suy nghĩ, một bóng đen trong rừng đã nhảy lên, hàn quang kéo tới trước mặt. Cố Phù Du thậm chí còn không kịp phản ứng, dưới chân đã trống không, trên eo bị người ôm, bên tai vang lên tiếng leng keng, giống như đao kiếm đánh nhau. Cố Phù Du cảm thấy trên mặt đau nhói, eo được đỡ lấy, thân thể vội vàng lùi về phía sau.
Hai người đạp gió dưới chân, nhẹ nhàng đáp xuống. Người tập kích không có lại đuổi theo, chỉ vì ở giữa cách một đạo trận pháp thủ sơn. Trận pháp này là Lục Hạc trưởng lão căn cứ vào địa lợi của Tĩnh Đốc Sơn luyện chế ra. Trận pháp chia làm hai loại, mượn thiên thời địa lợi bài trận, hoặc dùng linh lực tự thân thiết trận, Lục Hạc trưởng lão học hỏi từ những người đi trước, tập hợp tinh hoa của hai loại trận pháp, bố trí đại trận thủ sơn ở đây, phòng thủ kiên cố, chính là mười tu sĩ Động Hư kỳ liên thủ cũng không dễ dàng phá được.
Trên người mấy người Cố Phù Du có thân phận ngọc bài, lúc này mới có thể đi qua trận pháp thủ sơn. Cố Phù Du vừa đáp xuống chân liền có chút mềm, lảo đảo lùi lại một bước, dựa vào người ở phía sau. Lúc này nàng bình tĩnh lại, nhớ lại gương mặt của kẻ tập kích nàng lúc nãy, bộ dạng cuồng nhiệt khi người kia nhìn nàng làm cho nàng rùng mình, cảm thấy lạnh thấu xương.
Chung Mị Sơ đỡ nàng, hỏi: "Có bị thương không?"
Cố Phù Du còn có chút ngây ra, quay đầu lại nhìn thấy nàng, ngơ ngác lắc đầu. Chung Mị Sơ bỗng nhiên dùng tay đỡ lấy mặt nàng, ngón cái vệt một cái lên gò má nàng. Lúc này Cố Phù Du mới cảm giác có chút đau đớn, hút một ngụm khí lạnh. Hóa ra một đòn trước đó của người kia, Chung Mị Sơ tuy phòng kịp thời nhưng Cố Phù Du vẫn là bị cắt qua gò má, cũng may miệng vết thương không sâu, chỉ là thấy hơi đỏ. Chung Mị Sơ sắc mặt trầm xuống, mím khóe miệng không nói gì.
Đông Ly và Quý Tịch Ngôn cũng đáp xuống. Quý Tịch Ngôn nhìn thoáng qua bên ngoài, cau mày nói: "Tại sao người của Hư Linh Tông lại ở chỗ này, trận pháp thủ sơn của môn phái còn mở ra." Hắn trầm ngâm một lát, đối với Chung Mị Sơ nói: "Ta đi hỏi Lục Hạc trưởng lão đã xảy ra chuyện gì, ngươi đi Tượng Hình Điện tìm sư tôn của ngươi."
Quý Tịch Ngôn vội đi về hướng Hi Di Phong. Ba người liếc mắt nhìn nhau, Chung Mị Sơ nói: "Vẫn là đi gặp sư tôn trước đã." Đi về hướng Tượng Hình Điện.
Bên ngoài trận pháp thủ sơn có hai người đứng trên sơn đạo, một người chắp tay sau lưng nhìn các nàng đi xa, cười nói: "Đỗ Phán, ngươi cũng quá nóng ruột rồi."
Đỗ Phán cầm chủy thủ trên tay, vươn đầu lưỡi liếm láp một chút đỏ tươi ở trên đó, một lát sau, nheo mắt lại phát ra một tiếng rên rỉ sung sướng: "Lục trưởng lão, ngươi không biết, đây là bảo bối mà ta ngày nhớ đêm mong, nàng xuất hiện ở trước mặt ta, ta sung sướng đến mức nào. Nếu có thể có được nàng, loại đan dược nào mà ta lại không thể luyện được, chỉ cần nghĩ đến phương pháp luyện đan đều có thể đưa vào trong luyện chế. Có thể luyện ra được những đan dược đó, cho dù kêu ta xuống địa ngục ta cũng nguyện ý." Trong mắt Đỗ Phán gần như hừng hực ngọn lửa, giọng nói run rẩy: "Nhìn thấy nàng, làm sao ta có thể nhịn được."
Lục trưởng lão sớm đã thấy qua thái độ si cuồng này của hắn, cũng không trách móc, cười nói: "Các nàng chạy không thoát, lúc này cũng không cần vội. Ngươi lúc nãy so một chiêu với Chung Mị Sơ, cảm thấy thế nào?"
Đỗ Phán nói: "Chưa được trăm tuổi Kim Đan song tu, ngươi cũng biết."
Lục trưởng lão cười nói: "Thật thật giả giả mà, không có tận mắt nhìn thấy, ai có thể nói chắc chắn."
Đỗ Phán nói: "Đừng nói danh xứng với thực, thiên tư này của nàng, chỉ sợ còn đang ẩn giấu gì đó. Yến Chi nói nàng có thể chiếm thế thượng phong khi bị hai tên tu sĩ Kim Đan trung kỳ vây công mà không cần dùng pháp khí. Lúc nãy một chiêu kia của ta ngươi cũng nhìn thấy, tu sĩ Nguyên Anh kỳ đều có thể không kịp phản ứng, nàng tiếp cũng thật sự rất nhanh."
Lục trưởng lão tặc lưỡi, cười nói: "Mầm tốt như vậy, nếu như có thể thu về Tả gia, sinh nhi dục nữ cho Tả gia thì thật tốt."
Đỗ Phán cười lạnh hai tiếng: "Lục trưởng lão, mau dẹp tâm tư này đi. Thiên tư này của nàng, hai vị hộ pháp đều không thể so được, vãn bối thế hệ này của Tả gia cũng không có ai có thể so với nàng, đợi khi nàng trưởng thành, không ai có thể kiềm chế được nàng. Giữ nàng lại, chính là nuôi hổ thành hoạn. Lần này cần phải nhân cơ hội diệt trừ nàng."
Lục trưởng lão lắc đầu thở dài, lại cười nói: "Đáng tiếc."
Trận pháp của Huyền Diệu Môn có hai tầng, một tầng là trận pháp thủ sơn do Lục Hạc quản lý. Một tầng là phòng ngự trận pháp do chưởng môn bố trí, ở bên ngoài Tượng Hình Điện. Qua cửa lớn Huyền Diệu Môn, lướt qua cung điện là một ngọn đồi cao hơn, có xây quảng trường lầu các, đây là nơi tiếp đãi khách lạ, cũng là nơi nghị sự của các tôn trưởng, nơi đây được gọi là Tượng Hình Điện.
Ba người vừa lên đến, liền nhìn thấy hai nhóm người đứng đối diện trên quảng trường. Ba người bước lên từ bậc thang, có thể nhìn thấy góc nghiêng của những người này, Cố Phù Du định thần nhìn kỹ, người đứng đầu là Tả Nhạc Chi, nàng hoang mang không thôi, nghĩ thầm Huyền Diệu Môn giống như cũng không có ân oán gì với Hư Linh Tông, sao hôm nay lại bày ra trận tượng lớn như vậy ở Huyền Diệu Môn, rất kỳ quái. Nàng nói thầm: "Cũng không thể là đến tìm ta chứ."
Chung Mị Sơ thấp giọng nói: "Bọn họ đến tìm ngươi làm gì?"
Cố Phù Du nói: "Ta cũng là đoán. Chuyện này nói ra thì rất dài, nói đơn giản liền bởi chuyện của Tả Thiên Y. Sau đó Tả gia ầm ĩ lên, đột nhiên đưa ra ý muốn Tả Thiên Lãng lấy ta làm thê, còn ở giữa đường cản đường đi của cha ta, không biết có âm mưu gì."
Chung Mị Sơ nhìn nàng, một trận trầm mặc quỷ dị. Cố Phù Du rụt cổ lại, giọng nói trở nên yếu đi: "Sao vậy?"
Chung Mị Sơ nói với Đông Ly: "Hai người trước tiên không cần đi qua, chờ ở chỗ này."
"Được."
Cố Phù Du bị làm lơ: "..."
Chung Mị Sơ đi về hướng đám đông, qua thạch khuyết chính là phòng ngự trận pháp của chưởng môn. Trận pháp này vẫn là phải đeo thân phận ngọc bài mới có thể đi vào, nhưng chỉ có các đại trưởng lão và đệ tử nội môn quan trọng mới có thể bước vào.
Chung Mị Sơ thông thuận đi vào. Chỉ thấy Tả gia bên này có bảy người. Một bên khác Quý Triều Linh đứng ở giữa, bên cạnh hắn là các vị trưởng lão, ngoại trừ Lục Hạc trưởng lão và Quý Tịch Ngôn, bảy vị trưởng lão còn lại đều ở chỗ này. Vân Nhiễm là tam trưởng lão, phụ trách lễ nghĩa, môn quy của các đệ tử nội môn, được coi là chấp pháp trưởng lão. Sau khi nàng thanh tu, không để ý đến tục sự, những chuyện này đều do Quý Triều Linh làm thay, thân phận trưởng lão này của nàng có thể nói là chỉ tồn tại trên danh nghĩa, nhưng vào lúc này, nàng cũng ở đây.
Chung Mị Sơ thoáng nhìn qua nàng, con ngươi thoáng trầm xuống, chuyển hướng qua Quý Triều Linh nói: "Sư tôn."
Quý Triều Linh cả kinh nói: "Tại sao con lại trở về!"
Chung Mị Sơ ngẩn ra: "Đại trưởng lão đuổi theo đệ tử, nói là sư tôn có việc bàn giao, bảo đệ tử nhanh chóng trở về môn phái..."
Quý Triều Linh cau mày, nhìn về trưởng lão phía sau quát: "Đi tìm hắn đến!"
Tả Nhạc Chi giơ tay ngăn cản, cười nói: "Ôi, Quý chưởng môn, nếu như lệnh đồ đã trở về, chúng ta vừa lúc phân biệt rõ ràng chuyện này."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.