Trở về thành Tiêu Dao, Cố Phù Du "bế quan", cả ngày ở trong gác, ngoại trừ Chung Mị Sơ ra, không gặp ai.
Trai tiên sinh nhưng thật ra ngoài ý muốn gặp nàng một lần, ở trước mặt nàng, luôn luôn không có tôn ti, nhịn không được bật cười.
Cố Phù Du xấu hổ buồn bực cắn nát hàm răng, đem chuyện khai tông lập phái đối ngoại quản lý ném hết cho Trai tiên sinh.
Nàng ở trong phòng ngày nhớ đêm mong a, là tiểu hà mới lộ góc nhọn.
Lông tóc mới mọc giống như tóc máu của trẻ sơ sinh, vô cùng mềm mại, đại khái là vì nguyên nhân này, Chung Mị Sơ thích dùng tay sờ sờ.
Cố Phù Du bắt được tay nàng, u oán nói: "Mới hơi dài một chút, đừng sờ ta đến không còn."
Chung Mị Sơ mặt mày mỉm cười: "Ngươi nên nhớ lâu chút." Coi trời bằng vung, tùy ý hồ đồ. Suy nghĩ một chút, Cố Phù Du trước đây chính là người như vậy, điều này làm cho nàng thích, cũng làm cho nàng lo lắng, sợ một ngày nào đó không bảo vệ tốt, sẽ tái diễn ân hận ở trên Tam Thập Tam Trọng Thiên.
"Kết cục của ta như vậy, ngươi còn muốn giáo huấn ta, a..." Cố Phù Du che ngực, khẽ cau mày, làm ra vẻ đau đớn.
Chung Mị Sơ thất kinh. Cố Phù Du ở bên dưới lôi kiếp bị thương không nhẹ, bế quan cũng không phải chỉ là xấu hổ gặp người khác, cũng là để dưỡng thương, cho nên nàng làm ra hành động như vậy, làm Chung Mị Sơ trong lòng cả kinh, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-long/3010537/quyen-2-chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.