Trời mưa thật vui sướng, người dưới cơn mưa như nhặt được tân sinh [1], tựa như những đứa trẻ hồn nhiên nhất.
[1] Tân sinh: Cuộc sống mới.
Cố Phù Du ngẩng đầu nhìn màn mưa, nước mưa lạnh lẽo rơi vào trong mắt, có chút chua xót, nàng chớp chớp mắt, quay đầu nhìn người đứng dưới mái hiên, nở nụ cười xinh đẹp.
Người nọ dường như hiểu tiếng lòng nàng, đi về phía nàng, nước mưa không thể đến gần người nọ, nơi bước đến, như biển khơi phân sóng.
Chờ nàng ấy đến, nhìn xuyên thu thủy.
Khi Chung Mị Sơ chỉ cách Cố Phù Du không đến một bước.
Thân thể Cố Phù Du mềm nhũn, để mặc cho mình ngã về phía trước.
Nàng tựa trán lên vai Chung Mị Sơ, khép hai mắt lại, cảm nhận được đôi tay kia ôm lấy eo nàng, xiêm y ướt đẫm, từng giọt nước đang bay đi từng chút một.
Ôi, bây giờ mặc cho nàng làm càn, nơi cho nàng nghỉ ngơi, cũng chỉ có một tấc vuông này.
Chung Mị Sơ bế nàng lên. Máu tươi trên cánh tay Cố Phù Du đã ngừng chảy, sắc mặt hơi tái nhợt, bị mưa xối ướt, giống như sương đọng trên ngọc trắng mềm mại.
Đây là một đóa hoa yêu kiều nở thời loạn lạc, là mây đỏ vĩnh hằng giữa trời đầy khói mù.
Là nút thắt buộc ở trong lòng nàng.
Cố Phù Du tựa đầu vào trong lòng nàng, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Có người gọi: "Bệ hạ!"
Chung Mị Sơ theo tiếng nhìn lại, Lão Thất nhìn nàng chằm chằm, nuốt nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-long/3010523/quyen-2-chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.