Thanh Triết đi tới. Cố Phù Du quay đầu lại, đôi mắt phát ra hồng quang, hung ác nhìn Thanh Triết, bộ dạng mềm mại đối với Chung Mị Sơ đã không còn tồn tại nữa, như thể Thanh Triết lại tiến thêm một bước, nàng sẽ giết hắn.
Thanh Mạn nói: "Có lẽ còn có thể cứu được, ngươi lại kéo dài một chút, thì không thể cứu được."
Cố Phù Du nghe nói như vậy, quay đầu nhìn Thanh Mạn, vẻ mặt lập tức dịu lại, nàng nói với Thanh Mạn: "Ta nghe ngươi, đều nghe ngươi."
Chỉ cần Chung Mị Sơ có thể khỏe mạnh, cái gì cũng có thể.
Thanh Mạn nói: "Đưa nàng cho ta."
Cố Phù Du ôm Chung Mị Sơ đứng dậy, đưa đến trong tay Thanh Mạn, khi rời tay, tiến lên một bước, thật cẩn thận rút tay lại, dường như nếu trong tay dùng lực nhiều hơn, người trong lòng ngực sẽ rách nát.
Thanh Mạn ôm Chung Mị Sơ, nâng cầm ra hiệu cho Phong Tuế, Phong Tuế nhận được ánh mắt, mắt lộ ra nghi hoặc, Thanh Mạn có chút không kiên nhẫn nói: "Cầm lấy pháp trượng, đi theo ta." Nàng cần một người giúp đỡ.
Phong Tuế vội vàng cầm lấy pháp trượng của nàng, đuổi theo, Thanh Mạn đi về hướng rừng Lạc Đường. Cố Phù Du theo sau, rập khuôn từng bước.
Thanh Mạn quay đầu lại, nói: "Thập Phương Ngũ Nhạc Áp Tà Trận còn phải tu bổ."
Cố Phù Du nào dám xa Chung Mị Sơ, nàng không dám, nàng sợ, sợ cách xa nhau trăm dặm, bỏ lỡ một khoảng khắc, chính là sinh tử cách biệt, vĩnh viễn không thể gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-long/3010518/quyen-2-chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.