Lúc bốn người đến tòa hắc sơn bên trong nội tầng Tiên Lạc thì từ rất xa đã nhìn thấy một thân ảnh ở dưới chân núi, chấp nhất pháp trượng, là Thanh Mạn không thể nghi ngờ.
Trên sườn núi nứt ra một cái khe hở, ánh lửa chói mắt phát ra. Mọi người đi đến chân núi, Thanh Mạn chỉ nhìn thoáng qua bọn họ, lại chuyển qua vết nứt kia: "Chu Yếm không thể nhanh như vậy làm tổn hại phong ấn, các ngươi ở bên ngoài đã làm chuyện tốt gì?"
Chung Mị Sơ nói giản lược gút mắc của bốn châu một lần, còn nói thêm chuyện Thanh Quân hiện thân.
Thanh Mạn trầm mặc một lúc lâu, thờ ơ nói: "Một khi đã như vậy, ta không thể không nhắc nhở các ngươi một câu, đừng coi thường Chu Yếm, tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng không phải đối thủ của nó, cho dù bị nhốt lại, nó cũng cực kỳ nguy hiểm, coi như như vậy, các ngươi cũng muốn đi vào?"
Cố Phù Du lén lút nhìn Chung Mị Sơ, nàng không quá muốn Chung Mị Sơ đi vào, thế nhưng Chung Mị Sơ nhất định không nghe lời, Chung Mị Sơ sẽ không bàng quan đứng nhìn, sẽ không mặc kệ nàng một mình thâm nhập vào nơi nguy hiểm, khi biết có một kỳ pháp triệu hoán này, không cần hy sinh bất kỳ người nào ở lại trong trận, nàng càng là nghĩa vô phản cố [1].
[1] Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa không được chùn bước.
Cố Phù Du nói: "Ta nói chúng ta muốn đi về, Thanh Triết tiền bối nhất định cũng không cho."
Thanh Triết: "..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-long/3010516/quyen-2-chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.