Gió thổi lùa qua từng trang sách, Chung Mị Sơ ngồi dựa vào giá sách, gió kéo tuyết bay, mùi vị khô lạnh của mùa đông rất quen thuộc, hầu như ngày đông nào cũng đều có mùi như vậy.
Hương hoa ngày xuân, hơi thở chói chang ngày hè, khói bếp hiu quạnh ngày thu, cùng mùi vị tuyết bay ngày đông, toàn hoàn lặp lại, ngửi được mùi quen thuộc này, sẽ luôn đánh thức về mùa đó.
Hồi ức của nàng như một mảnh bình nguyên, không có gì chập trùng, rất ít nơi sáng tỏ đến mức hấp dẫn ánh nhìn.
Sau khi gặp Cố Phù Du, hồi ức khắp nơi là núi cao, là màu sắc rõ ràng, ở mảnh địa phương nhợt nhạt này, quá chói mắt.
Thế cho nên lời Cố Phù Du nói, khắc sâu vào trong tâm trí như thế, không thể vứt đi.
"Ngươi nghe ta nói, ngươi không giống như ta, Chung Mị Sơ, ngươi là thiên chi kiêu nữ, gân cốt tuyệt hảo, ngươi thiên tư trác dật, sẽ tu vi Đại Thừa, ngươi sẽ tiếp quản Huyền Diệu Môn, trở thành một thế hệ nữ chưởng môn, ngươi sẽ hoàn thành kỳ nguyện của Quý chưởng môn, làm cho Huyền Diệu Môn bước lên một tầng cao hơn, ngươi sẽ tạo phúc cho một phương, ngươi sẽ được vạn người kính trọng, được vạn người kính ngưỡng, ngươi sẽ lưu danh sử sách. Cuối cùng sẽ có một ngày, ngươi sẽ trở thành tiên. Con đường của ngươi không ở chỗ này."
Nửa tháng sau, vết thương ở chân Chung Mị Sơ đã khỏi hẳn, bắt đầu đi lại ở bên ngoài.
Đợi đến khi khôi phục hoàn toàn, cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-long/3010496/quyen-2-chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.