Cố Phù Du nói những lời đó, là muốn dao động tín nhiệm của Tả Thiều Đức đối với Tả Nhạc Chi, nhưng cũng không nghĩ một bước xúc liền.
Ai ngờ được ông trời giúp nàng. Tả Thiên Lãng đến thành Vạn Thông rồi.
Tả Thiên Lãng này khi đến không có thông báo trước, trực tiếp đến phủ thành chủ của thành Vạn Thông, được tiếp đón dẫn đến Khách Đường.
Lúc đó Tả Thiều Đức mời Cố Phù Du đến nói chuyện. Câu nói "chỉ sợ là Tả tông chủ không cảm kích, ngược lại là mưu tính muốn tính mạng của Tả thành chủ thôi" của Cố Phù Du hai ngày trước như một cây gai gâm vào trong lòng hắn.
Nếu đổi lại là ngày thường, Tả Thiều Đức nhất định sẽ không vì một người ngoài châm ngòi ly gián mà để ý đến tận đây. Nhưng mà bây giờ đã sinh tâm tư phản loạn, Thanh Loan này đến từ Tam Thập Tam Trọng Thiên, được Tả Nhạc Chi chiêu đãi đến trên Chu Lăng đoạn đài để mật đàm, lời nói đương nhiên không phải nhẹ nhàng không có trọng lượng. Hắn không khỏi bắt đầu nghi thần nghi quỷ.
Tả Thiều Đức cố ý mời Cố Phù Du đến, chính là muốn thăm dò bản chất của nàng, tìm hiểu lời của nàng. Ai ngờ chưa nói được mấy câu, bên ngoài đã truyền đến tiếng nói chuyện.
"Công tử, thành chủ đang bận đãi khách, không tiện gặp công tử, thuộc hạ dẫn người đến Đông Uyển nghỉ ngơi trước, công tử sau đó..."
Một người khác nói: "Ta và thúc tổ là người một nhà, có cái gì không tiện. Hắn đãi khách gì, đúng lúc ta cũng muốn gặp."
Giọng nói gần hơn, lúc dứt lời đã có một người bước qua ngưỡng cửa đi vào, một thân áo choàng cổ tròn thêu màu đỏ, tay cầm ngọc cốt phiến, cất cao giọng nói: "Thúc tổ."
Tả Thiều Đức không có nhận được tin tức Tả Thiên Lãng muốn tới, chỉ sợ là công khai tiến vào phủ thành chủ, không ai cản hắn, thậm chí một người vào thông báo trước cho hắn cũng không có, mặt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó ẩn đi, cười nói: "Ngươi đồ hỗn tiểu tử, làm sao muốn đến thành Vạn Thông này của ta."
Tả Thiên Lãng nói: "Cha chia cho ta vài tòa thành trì để ta tiếp quản, phải đi ngang qua thành Vạn Thông, cho nên đến bái phỏng thúc tổ."
Tả Thiều Đức không tốt phát tác với hắn, vẫn là gương mặt tươi cười chào đón, quay người về phía thuộc hạ ngoài cửa, xanh cả mặt: "Công tử đến đây, cũng không biết thông báo trước cho ta, có quy củ hay không!"
Tả Thiên Lãng nói: "Thúc tổ đừng trách bọn họ, ta là không chờ cửa, trực tiếp đi vào, thúc tổ muốn trách thì trách ta thôi."
Cố Phù Du đã chậm rãi đứng lên. Từ sau khi máu thịt hóa thành máu loãng ở trên Ly Hận Thiên, bây giờ là lần đầu tiên nàng gặp Tả Thiên Lãng. Ban đầu nàng mượn Tả Thanh Thanh vào Tam Thập Tam Trọng Thiên có một nửa nguyên nhân chính là muốn đi tìm Tả Thiên Lãng. Khi đó nàng đã chuẩn bị đầy đủ, sợ mình nhất thời mất khống chế, muốn giết Tả Thiên Lãng. Bây giờ hoàn toàn không có chuẩn bị, đột nhiên nhìn thấy Tả Thiên Lãng, khó kìm nổi thù hận.
Vẻ ngoài của Tả Thiên Lãng một chút cũng chưa thay đổi, gương mặt đó, nàng có thể ghi tạc ở trong đầu ngàn ngàn vạn vạn năm không quên. Tả Thiên Lãng đi đến, đi qua bên cạnh nàng. Nàng phảng phất bị bóng tối bao vây trong nháy mắt, trong đầu không thể đè xuống hình ảnh thi thể bị treo trên lầu cao kia, trái tim tựa như bị một bàn tay âm lãnh nắm lấy, hai tay nàng không kìm được phát run, lại nắm chặt lại.
Tả Thiều Đức nói: "Nói mê sảng cái gì." Tả Thiều Đức sai thuộc hạ lùi đi.
Tả Thiên Lãng nói: "Nghe nói thúc tổ đang đãi khách." Lúc này hắn mới nhìn về phía Cố Phù Du, trên mặt không giấu được kinh diễm. Thật là một người xinh đẹp yêu kiều, thiên kiều bá mị. Tả Thiên Lãng người này, yêu tài yêu quyền yêu sắc, lòng có quá nhiều phiền nhiễu, mặc dù tư chất không tồi, tài nguyên tuyệt hảo, tu vi tăng lên giữa những tu sĩ cùng cấp ở bốn châu ngược lại tính là chậm, bây giờ cũng chỉ là Nguyên Anh trung kỳ thôi.
Cố Phù Du bị thù hận thiêu vành mắt đỏ ngầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tả Thiên Lãng, đã không có cách nào khống chế được vẻ mặt của mình. Tả Thiều Đức ngầm quan sát vẻ mặt nàng có khác thường, nói với Tả Thiên Lãng: "Vị này ngươi nên nhận ra, nàng chính là khách quý của cha ngươi, vài ngày trước mới từ trên Tam Thập Tam Trọng Thiên xuống, vốn là muốn đi thành Bạch Lộc, cũng đi ngang qua nơi này, thay thành Vạn Thông giải quyết một chuyện phiền toái, cho nên thúc tổ mời nàng vào phủ, muốn báo đáp một chút."
Tả Thiên Lãng tiếc nuối nói: "Là như vậy sao? Ai da, khoảng thời gian trước ta ra cửa, đã bỏ lỡ tiền bối..."
Gương mặt Cố Phù Du như kết băng sương, trong mắt ngoại trừ màu đỏ, chính là um tùm ám lục. Nàng từng nghĩ tới, cho dù báo thù thất bại, bất luận như thế nào cũng phải kéo Tả Thiên Lãng cùng xuống Địa Ngục, hiện tại nàng có chút phiền chán, phiền chán diễn kịch, phiền chán lá mặt lá trái với những người Tả gia này, chỉ muốn không để ý mặt mũi, cùng những người này đánh một hồi. Tả gia máu chảy đầm đìa, mới có thể dập tắt ngọn lửa trong lòng nàng, giải khát cho nàng. Nàng muốn Tả Thiên Lãng đau đớn muốn chết, ngay bây giờ!
Ngón tay nàng vừa động, nháy mắt tiếp theo liền muốn lôi đình xuất kích. Một bàn tay thanh mảnh lành lạnh siết lấy cổ tay nàng từ phía sau, hương thơm thanh đạm quanh quẩn nàng, làm cho thần kinh căng thẳng của nàng có hơi lỏng lẽo.
Người nọ có lẽ là muốn cố gắng trấn an nàng, đem giọng nói thả đến vô cùng mềm nhẹ: "Chủ nhân. Trai tiên sinh đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo, nàng cầu xin chủ nhân đi cứu nàng."
Cố Phù Du quay đầu lại. Chung Mị Sơ đứng ở phía sau nàng, đeo mặt nạ. Cố Phù Du thở hổn hển, còn chưa thể từ trong cơn ác mộng tỉnh lại.
Chung Mị Sơ đột nhiên đi vào. Cố Phù Du bởi vì oán hận điên rồ không có phát hiện. Tả Thiên Lãng nhìn sắc đẹp của Thanh Loan cũng không có phát hiện. Tả Thiều Đức phát hiện. Có thể lặng yên vòng qua thị vệ, đến trong hội đường này, tu vi rất là lợi hại. Mấy phần hứng thú của Tả Thiều Đức đối với Chung Mị Sơ vốn đã phai nhạt lại được khơi dậy.
Tả Thiên Lãng thấy có người đi vào, còn gọi Cố Phù Du là chủ nhân, lập tức nhíu mày nói: "Thứ gì cũng dám tiến vào hội đường, quy củ gì! Thủ vệ đâu, làm sao cho nô lệ đi vào, còn không mau trục xuất nàng ra ngoài!"
Cố Phù Du đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt kia mang theo ánh sáng ám lục như là xà đồng, lạnh lẽo nhìn Tả Thiên Lãng, giọng nói khàn khàn: "Nàng là nô lệ của bản tọa, thủ đương nhiên là quy củ của bản tọa, còn chưa tới phiên ngươi đến quản giáo!"
Tả Thiên Lãng ngẩn ra: "..." Đương nhiên không ngờ được người này vì một tên nô lệ có phản ứng lớn như vậy.
Tả Thiều Đức ở một bên rất có hứng thú quan sát. Liếc nhìn Tả Thiên Lãng, lại không chút biến sắc đánh giá sắc mặt của Cố Phù Du.
Cố Phù Du nói với Tả Thiều Đức: "Tả thành chủ, bản tọa cáo từ trước."
Tả Thiều Đức quan tâm nói: "Ta phái y sư cùng đi với tiền bối."
"Không cần. Đây là bệnh cũ của nàng, ta ứng phó được." Cố Phù Du đã không có lực để đọ sức với hắn, nói xong lời này, liền trực tiếp lui ra ngoài.
Trước còn có sức lực đi hai bước. Sau khi đến hành lang, vẫn luôn là Chung Mị Sơ kéo nàng đi, dựa vào sức mạnh của nàng tiến lên, đi thẳng đến trong viện, đi đến phòng mà Cố Phù Du nghỉ ngơi.
Cố Phù Du phất tay áo, khép cánh cửa lại, tựa lưng vào cửa, ngẩng đầu lên, thở ra một hơi dài, vẻ mặt nàng mệt mỏi, như thể vừa trải qua một trận đại chiến.
Cố Phù Du cười khổ nói: "Cũng may tỷ đến đến kịp lúc, nếu không ta đã không nhịn được giết Tả Thiên Lãng."
Chung Mị Sơ đứng trước mặt nàng, lo lắng nói: "A Man..."
Cố Phù Du không muốn nhìn thấy vẻ mặt thương yêu của Chung Mị Sơ, sẽ khiến cho nàng yếu đuối, nàng khép hai mắt lại, nói sang chuyện khác: "Tỷ làm sao sẽ ở hội đường?"
"Đi dạo."
Tại sao lại đi dạo tới đó. Cố Phù Du khẽ mỉm cười, hỏi: "Không giận ta sao?"
Chung Mị Sơ: "..."
Cố Phù Du nói: "Tỷ nên giận ta."
Chung Mị Sơ nói: "Ngươi lại chỉ mong ta tức giận."
Cố Phù Du nói: "Ta là một đồ chết tiệt không có lương tâm."
Chung Mị Sơ không nói gì, Cố Phù Du không nhịn được mở mắt ra nhìn biểu tình của nàng, vẫn nhu hòa như cũ, đôi mắt màu hổ phách ấm như vậy, khiến cho nàng muốn đến gần. Nàng đi tới ôm lấy Chung Mị Sơ, dựa vào người nàng, mệt mỏi cực kỳ: "Sư tỷ, để ta dựa vào một chút, chỉ một chút."
Gọi nàng là sư tỷ như vậy, có chút ý làm nũng trong trí nhớ, lại khiến người ta càng đau lòng: "Bao lâu cũng có thể."
Cố Phù Du khàn giọng nói: "Lúc ta trở về Tam Thập Tam Trọng Thiên, Tả Thiên Lãng treo thi thể của đại ca ta ở trước cửa cung. Ta hận hắn, hận không thể ngàn đao phanh thây hắn." Nàng không muốn kể lại những gì đã trải qua trên Ly Hận Thiên với người khác, ngoại trừ khế ước nô lệ, nàng chưa từng nói bất cứ chuyện gì với Chung Mị Sơ. Nàng muốn cảm nhận những thống khổ kia một mình, nàng muốn vĩnh viễn nhớ rõ nỗi đau này, không nói với ai, không chia sẻ ra ngoài, không muốn để cho phần thống khổ này phai nhạt.
Bây giờ thật là không chịu nổi, muốn kể ra với Chung Mị Sơ. Khẩn cầu Chung Mị Sơ an ủi, lại sâu sắc cảm thấy bản thân đê hèn, không muốn đáp lại nàng, cũng không có cách nào dứt bỏ nàng.
Thân thể Chung Mị Sơ hơi cứng lại, vòng tay qua Cố Phù Du, khẽ vuốt mái tóc dài của nàng: "Sẽ tìm hắn đòi lại, đều sẽ đòi lại."
Ngày hôm sau, Tả Thiên Đức liền đến trong viện, dẫn theo y sư đến, để cho Cố Phù Du sai khiến. Cố Phù Du nằm trên ghế quý phi, cầm quạt của Trai tiên sinh để che nắng. Chỉ cần không thấy được Tả Thiên Lãng, thiên hạ thái bình.
Khi Tả Thiều Đức đến, Chung Mị Sơ đang nói chuyện với Cố Phù Du. Các nàng biết, sự bất thường ngày hôm qua của Cố Phù Du cùng với việc Chung Mị Sơ xông vào Khách Đường khiến cho Tả Thiều Đức chú ý. Việc đó thực sự là lỗ mãng, nhưng cũng không có cách nào tránh khỏi. Hai người chỉ có thể giặc tới thì đánh, nước lên dâng nền.
Sau khi Tả Thiều Đức lại đây, Cố Phù Du vẫn nằm, trực tiếp nhấc chân lên người Chung Mị Sơ. Chung Mị Sơ ngồi ở một bên, đấm chân cho nàng.
Tả Thiều Đức thẳng thắn: "Nô lệ này của tiền bối, tu vi không thấp."
Cố Phù Du động động chân, hờn dỗi: "Nhẹ chút."
Chung Mị Sơ: "..."
Cố Phù Du nhìn về phía Tả Thiều Đức cười, hất cằm về phía Chung Mị Sơ: "Nàng sao. Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, lên trời bắt phượng, xuống biển bắt rồng, bóp vai đấm chân, bưng trà rót nước, một tay hảo thủ [1], nhưng là rất được lòng ta. Cho dù Tả thành chủ hướng vào nàng, ta cũng không thể bỏ đi yêu thích."
[1] Một tay hảo thủ: Ý bảo là một người tài giỏi, có năng lực.
Tả Thiều Đức cười nói: "Quân tử không đoạt sở yêu của người."
Cố Phù Du nghịch một lọn tóc ở đầu vai, lười nhác nói: "Hôm nay Tả thành chủ đến là có chuyện gì?" Hôm qua Tiêu Trĩ truyền tin đến, Tả Thiên Lãng tạm thời ở lại phủ thành chủ, nhị tử của Tả Thiều Đức nghe được thành tựu khi Tả Thiên Lãng vào phủ thì phát ra một trận lửa, nói thẳng "Xem thành Vạn Thông này là của hắn rồi sao".
Cố Phù Du nghĩ rằng vào lúc này, Tả Nhạc Chi sẽ không cố ý phái Tả Thiên Lãng đến đây. Tả Thiều Đức thế lực hùng hậu, lại không mềm yếu giống như thành chủ thành Bạch Lộc. Trước khi Tả Nhạc Chi ngồi vững vàng vị trí tông chủ, chỉ cần Tả Thiều Đức không có dị động, Tả Nhạc Chi tuyệt đối sẽ không động hắn, càng sẽ không làm ra hành động gì, khiến cho Tả Thiều Đức nghĩ rằng hắn muốn đoạt thành Vạn Thông.
Công tử ương ngạnh này, có lẽ là đi du ngoạn.
Tả Thiều Đức lại không có cách nào nghĩ như thế. Người cẩn thận, lòng nghi ngờ càng sâu. Sau khi hắn có tâm đoạt vị trí tông chủ, lại bị Cố Phù Du châm ngòi, phảng phất giống như là nghiệm chứng lời của Cố Phù Du, chưa được mấy ngày, Tả Thiên Lãng đã mang theo cận hầu tiến vào thành Vạn Thông. Nói là du ngoạn, làm sao có thể tin.
Tả Nhạc Chi đây là muốn giở trò cũ, để nhi tử của hắn đến thành Vạn Thông này của ta, thử tiếp xúc, đợi đến ngày sau tiếp quản không được! —— Ý nghĩ này một khi lướt qua đầu óc của Tả Thiều Đức, ép thế nào cũng không ép xuống được, càng ngày càng hoài nghi.
Tả Thiều Đức nói: "Linh thú kia..." Hắn ngừng lại một chút, nói: "Ta nghĩ tới nghĩ lui, tiền bối là khách quý của tông ta, linh thú kia là tiền bối hàng phục, muốn giữ làm tọa kỵ, có gì không thể."
Cố Phù Du nhướng mi, nói: "Ồ? Chính là thụ ý của Tả Nhạc Chi?"
Tả Thiều Đức mỉm cười nói: "Tiền bối là muốn thụ ý của hắn, hay là thụ ý của ta?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]