“Tiện tì, ngươi dám gạt bổn quận chúa!”
Ta quỳ rạp xuống đất, Mộc Thiển cũng giống ta, nằm sấp trên mặt đất như một con chó. Trong mắt Mộc Thiển chứa đầy hận thù, nàng nhìn ta chằm chằm.
Nàng ta vẫn đang chịu đòn còn ta bị nhốt vào một căn phòng rách nát, những vết thương không ngừng đau nhức.
Bị nhốt ở chỗ này, ta vẫn có thể thấp thoáng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Mặt trời vẫn chưa lặn, còn Cảnh Yến đâu?
Cảnh Yến sẽ quay lại chứ?
Bên tai cứ văng vẳng tiếng van xin, gào thét rút ruột rút gan của Mộc Thiển, tiếng kêu càng ngày càng yếu ớt, dần dần chỉ còn là tiếng lẩm bẩm mơ hồ không thoát ra nổi cổ họng.
Ta thẫn thờ cúi đầu, không đếm xỉa tới tiếng đánh đập Mộc Thiển nữa, cũng phớt lờ cả sự hung hãn của ma ma.
Vãn Thược đang nhìn ta, ánh mắt như con chó đã bị bỏ đói ba ngày nhăm nhe nhìn một con thỏ nhỏ bị thương.
Loong – coong
Tiếng binh khí rơi trên mặt đất phát ra âm thanh vang dội.
Ta ngẩng lên nhìn, là Vãn Thược vứt con dao găm xuống đất.
“Tiện tì, để có thể sống tiếp mà ngươi đã phí không ít công sức.” Nàng ta bước về trước vài bước, đá con dao găm về phía ta, nói: “Nhưng gương mặt này của ngươi thật sự khiến bổn quận chúa không thể an tâm được.”
Ta biết nàng ta muốn làm gì. Nhưng gương mặt này của ta không thể bị hủy hoại! Nếu ta bị hủy dung thì sẽ không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-loc/2551381/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.