Bất luận là thật hay giả, nhưng những chuyện xảy ra hôm nay giống hệt như bị kề dao lên cổ, thấp thỏm lo sợ.
Ta sai nha hoàn lấy ô cho mình, khoác thêm áo choàng rồi lên xe ngựa.
Còn chưa ra khỏi phủ đột nhiên xe chao đảo làm ta sợ hãi. Ta vén rèm hỏi: "Sao thế?"
Tùy tùng bị nước mưa hắt vào mặt không mở nổi mắt, y lau mặt nói: "Nguyên Nguyên chủ tử, trời mưa to quá, lại có băng đá nên xe ngựa bị trơn trượt."
"Nguy hiểm thật, đợi trời ngớt mưa rồi đi tiếp vậy." Ta nhìn lướt qua hai bên đường mới bảo tùy tùng: "Ở đây là gần biệt viện nhất, vào đây tránh trước đi."
Xe ngựa dừng ở biệt viện, còn mưa vẫn chưa ngừng. Tên tùy tùng ấy đội mưa khom lưng làm đệm cho ta bước xuống, ta cũng không nỡ lòng.
"Đứng lên đi, đứng dậy đỡ tay là được rồi." Ta vừa dứt lời thì nhìn thấy một bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện, lờ mờ dưới màn mưa đang đi vào phía sau hòn non bộ, ta lỡ trượt chân, loạng choạng trật chân.
"Chủ tử tha tội! Chủ tử tha tội!"
Tên tùy tùng sợ hãi vô cùng, nhưng ta cũng sợ hãi không kém gì hắn. Ta không cần hắn đỡ nữa, tự mình che ô đi vào phòng của Chức Hoan.
Chức Hoan đang ngồi trong phòng, trông thấy ta, nàng hỏi: "Trời mưa to thế này, Nguyên Nguyên, sao muội lại đến đây?"
"Hoan tỷ, muội vốn định ra ngoài nhưng không cẩn thận trật chân e là không đi được nữa." Ta nắm tay nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-loc/2551366/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.