Cảnh Yến nói đúng, nơi này chỉ toàn hại chết người. Lòng người độc địa là thế.
"Bổn vương không lo được nhiều người như thế, bổn vương chỉ lo được cho một người!" Ngài không to tiếng nhưng giọng ngài khàn đặc: "Nguyên Nguyên, nàng thông minh quá, nàng thông minh quá đấy! Nàng suýt nữa kéo cả hai người cùng đâm đầu vào rọ."
"Nàng khóc gì nữa? Vô dụng thôi, Nguyên Nguyên." Ánh mắt ngài ghim chặt trên người ta, hai mắt long sòng sọc, vẻ thản nhiên thường ngày đã biến mất không còn dấu vết: "Hay là nàng thấy như vậy còn ít quá, phải kéo thêm ta đi cùng mới vừa lòng?"
"Đúng vậy, không đủ." Giờ khắc này ta chỉ cảm thấy như ai đang dùng búa đập từng nhát từng nhát vào trái tim ta, không thấy máu đâu, chỉ thấy cả cơ thể đều tan nát thành vũng bùn lầy. Ta như đã đánh mất lí trí, ngẩng mặt lên mắt đối mắt với Cảnh Yến, nghiến chặt răng, dùng hết sức hét lên: "Ta phải giết ả! Mạc Vãn Thược, ả phải chết!"
"Câm miệng!" Cảnh Yến bóp cổ ta nhưng không bóp chặt, ngược lại chính ngài đang run. Ta biết, ngài đang cố gắng kiềm chế.
Ta đã không còn tỉnh táo. Rất nhiều những chuyện thường ngày hiểu phải nhẫn nhịn đến lúc này tràn vào xâm chiếm bộ não. Ta như kẻ điên cứ hét lên với Cảnh Yến: "Ả đáng chết! Sao ngài phải bảo vệ ả! Ngài có biết ả ta đối xử với ta như thế nào không! Ngài còn che chở cho ả!"
"Ta đang bảo vệ nàng!" Rõ ràng sự nhẫn nại của Cảnh Yến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-loc/2551351/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.