Ta đùa em ấy rằng: "Người ta trở thành vương tần thật thì em thảm phải biết."
"Tần gì mà tần! Nó còn không tự soi gương tự nhìn lại mình xem, có khác gì con cá mè không." Em ấy đi theo ta đã lâu khi nói chuyện với ta cũng không mấy giữ kẽ: "Em nói á nó còn không xứng làm nha hoàn thông phòng, thế mà cứ tưởng mình là mỹ nhân."
Em ấy tức tối thực ra trông hơi buồn cười. Ta lại hỏi tiếp: "Nha đầu kia không được hay là em thế chỗ đi? Giai Thuần, vương gia vừa hào hoa vừa phong độ. Nếu như em nguyện ý, ta sẽ nói tốt cho?"
"Tha cho em đi mà chủ tử. Não có bị lừa đá mới muốn làm thông phòng cho vương gia." Em ấy nói xong mới chợt nghĩ đến xuất thân của ta, lập tức bụm miệng: "Ôi, chủ tử ơi, em lỡ lời." ("não bị lừa đá" - tương tự như não bị úng nước)
Ta không giận mà chỉ thấy em ấy buồn cười.
"Chủ tử, em đã quan sát từ lâu và đúc rút ra," Em ấy ra chiều thần bí: "Người thông minh sắc sảo nên biết đâu là giới hạn, bằng không… Ôi thôi, những nữ nhân phải lòng vương gia, ai có kết cục tốt?"
Hai người bọn ta đang nói chuyện, vừa dứt lời thì có tiếng ho khe khẽ từ phía sau lưng. Em ấy quay ra sau, sợ hãi quỳ rạp xuống đất.
"Vương, vương gia..." Sợ đến nỗi nói còn không xong, lắp ba lắp bắp: "Nô tỳ, nô tỳ..."
Cảnh Yến chắp tay sau lưng, trưng ra bộ mặt nghiêm túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-loc/2551338/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.