Cảnh Yến nheo mắt, liên tục vuốt chân mày.
"Nhưng mà Nguyên Nguyên, nàng phải biết là không phải lúc nào bổn vương cũng có cơ hội nắm giữ cả binh quyền và thực quyền."
"Thiếp biết, vương gia, thiếp hiểu." Ta nắm chặt tay ngài, nói: "Phải mạo hiểm thôi, vương gia, đây là cơ hội ngàn năm có một!"
Ngài nhìn ta, thở dài, bàn tay ngài vuốt ve khuôn mặt ta, nói: "Nguyên Nguyên, bổn vương cứ nghĩ nàng sẽ khuyên ta đừng tạo phản."
"Đừng ngốc thế, vương gia! Nguyên Nguyên biết, ngài chờ đợi thời cơ này đã bao năm nay." Ta ôm chặt ngài: "Vương gia, ngài đừng lo cho thiếp, đừng để hắn ức hiếp ngài!"
Ngài khẽ chạm lên vết thương trên trán ta, hốc mắt đo đỏ: "Nguyên Nguyên, bổn vương từng nói bổn vương rước nàng nhất định phải thật hoành tráng. Bổn vương rước nàng nghi gia, sính lễ phải là giang sơn ngàn dặm, của hồi môn phải là phượng nghi thiên hạ mới được."
"Cảnh Yến, thiếp không cần. Thiếp cần sự tự do." Lúc ấy ta đang yên lặng dựa vào lòng ngài, nhỏ nhẻ: "Cảnh Yến, những năm nay ngài và thiếp có lúc kịch giả nhưng cũng có tình thật. Đến nay đã cùng nhau thưởng hoa đăng, đã cùng nhau ngắm pháo hoa, thiếp thấy như vậy là đủ rồi."
"Thiếp không muốn phải tiếp tục cuộc đời đấu đá chốn hậu cung. Thiếp đã tranh đấu nửa đời người rồi. Thiếp không muốn chung chồng với người đàn bà nào khác, thiếp đã nhẫn nhịn nửa đời người rồi. Cảnh Yến, thiếp cùng chàng vượt qua thời điểm khó khăn nhất, nếu như có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-loc/2551309/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.