Chọt chọt. 
- Có khi nào nó chết rồi không? 
Ninh Yên quay ngoắt sang, Hòa biết điều lập tức ngậm miệng. 
Ngày bình thường vốn dĩ có năm tiết nhưng hôm nay do giáo viên trong trường họp đột xuất nên họ trống hai tiết cuối. Bộ ba lục tục kéo nhau xuống phòng y tế. 
Chàng trai bất tỉnh vẫn nằm im thin thít trên giường, Việt An yên lặng lôi sách ra đọc, Hải Hòa buồn tay buồn chân nên táy máy dụng cụ y tế. Trong lòng nóng như có lửa đốt, Yên dạo qua dạo lại trong phòng mấy chục vòng mà không biết mệt, tần suất cứ mười giây lại ngó về phía giường bệnh một lần. 
Cô Linh nhìn nó đến lé cả mắt, lắc lắc đầu cho tỉnh lại rồi cất giọng trấn an. 
- Em ngồi xuống đi. Cô kiểm tra sơ bộ rồi, chỉ có vết thương ngoài da nên không nguy hiểm đâu! – Hơi cau mày, cô tự hỏi - Nhưng sao đến giờ còn chưa tỉnh nhỉ? – Đoạn cười gian liếc nhìn thằng nhóc bên kia, cô Linh đề nghị - Hòa này, có khi nào hôn một cái giống trong truyện là tỉnh không, ra thử luôn xem nào! 
Như bị tiêm thuốc, người nào đó chợt cười mỉm, bàn tay cong cong che miệng thẹn thùng rồi phẩy phẩy về phía cô Linh, giọng hắn ồm ồm. 
- Nỡm à, người ta làm thật đấy! – Miệng nói chưa hết mà chân đã bắt đầu bước rồi. 
Ninh Yên quay ngoắt người lao nhanh đến bên giường bệnh, khom lưng dang tay nắm hai bên thành giường, trở thành thành lũy bảo vệ nạn nhân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-cuong-len-cong-bun/2354471/chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.