Ninh Yên thấp thỏm rồi áy náy suốt buổi học hôm đó, dự định cuối giờ sẽ đảo qua phòng y tế lần nữa xem thằng nhóc kia có làm sao không, còn tiện chịu trách nhiệm với cuộc đời hắn. 
Ban đầu nó tạm gửi nạn nhân ở chỗ cô Linh vì chưa rõ tên này nhà cửa, nghề nghiệp, tuổi tác ra làm sao và vì giờ vào lớp cũng sắp đến. Nhưng sau khi đối phương đột ngột biến mất khỏi chiếc giường trắng, trước ánh mắt hoang mang không hiểu hắn ta đi lúc nào của cô y tế, nói ra cũng hơi xấu hổ, Ninh Yên sướng muốn như trúng cây vàng trong bịch OMO. 
Chứ sao? Ban đầu nó còn lo lắng thằng nhóc này là kiểu người nhớ dai nhai lâu, sẽ tìm cho bằng được mình để bắt đền phí tổn thương thể xác lẫn tinh thần. Nhưng không, chẳng phải tự hắn đã bỏ đi rồi sao. Điều ấy đã chứng tỏ chàng trai này lớn lên dưới một chế độ dân chủ và văn minh, thụ hưởng nền giáo dục tiên tiến đấy... 
Ninh Yên phấn khích theo đuổi ý nghĩ tươi đẹp của mình. 
Cô Linh nhướn lông mày nhìn em học sinh mắt híp hết cả đang ngoác mồm cười không ra tiếng, rồi chầm chậm lủi đi thật xa. Mấy đứa nhỏ bây giờ, hành động lẫn tư duy đều lạ lùng quá. 
Bẵng đi một thời gian không rõ là bao lâu. Chỉ biết Yên đã trải qua một mùa hè nhạt toẹt hết ăn lại ngủ trong khi chúng bạn đứa lên non kẻ xuống đồng bằng, rồi cứ vậy ì ạch leo lên lớp mười một. Mẩu trí nhớ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-cuong-len-cong-bun/2354461/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.