Tào Tháo cụng bình cùng Quách Gia, tạo ra một tiếng vang lớn.
Tất cả nhân sĩ đều hướng về phía Tào Tháo mà cụng ly, một hơi uống cạn rượu trong tay. Hiền sĩ ở Kiến An nếu có thể uống thì đều uống thả cửa, đặc biệt còn có thêm tư tưởng của Tào Tháo rằng khí thế của các bậc mưu sĩ phong lưu không cần câu nệ tiểu tiết, văn nhân có thể múa kiếm còn võ tướng có thể làm thơ, mọi người đều thoải mái.
Trong bữa tiệc chỉ có Tuân Úc lẳng lặng ở một chỗ mân mê ly rượu nhỏ, không tham gia cũng chẳng hùa theo, tựa như một kẻ xa lạ cách biệt với mọi người.
Quách Gia ôm vò rượu đi đến, hất đổ hết đồ của Tuân Úc xuống đất, ngả nghiêng ngồi lên bàn, quần áo ở trên người vốn rất nhiều nay lại chẳng biết đã bị y vứt ở đâu chỉ còn một kiện áo đơn, khoanh chân nhìn người nọ: "Vì sao Tuân huynh không uống?"
Khuôn mặt Tuân Úc bốn mùa không đổi, chỉ ha hả một tiếng rồi nói: "Quân kỉ rời rạc, ăn rồi lại uống, uống rồi lại say, còn ra thể thống gì nữa?"
Lời còn chưa nói hết, Quách Gia đã dí sát đến, ngửi ngửi: "Vẫn luôn muốn hỏi Tuân huynh dùng huân hương như thế nào mà lại thơm lâu vậy?"
Đề tài đang nói bị vứt qua một xó, lại còn bị người ta khen khiến cái vẻ mặt muốn dạy dỗ người của Tuân Úc cũng phát ngượng, rầu rĩ nói: "Nha hoàn trong phủ lấy hương ủ quần áo những năm ngày, tất nhiên là thơm lâu rồi."
"Ồ!" - Quách Gia dường như bừng tỉnh đại ngộ, nhảy từ trên bàn xuống tính chạy về ngay, đột nhiên lại nghe có người tới báo.
"Bẩm chủ công, Lưu hoàng thúc cầu kiến."
Cổn Tuyết các đang ầm ĩ bỗng dưng yên tĩnh.
"Lưu hoàng thúc?" - Tào Tháo ngâm nga - "Lưu hoàng thúc nào?"
Quách Gia nhìn Tào Tháo, đột nhiên mỉm cười, lại ngồi về bàn.
"Ồ! Là Lưu hoàng thúc!" - Hắn nói như thể bừng tỉnh đại ngộ - "Mau mời mau mời."
Trông thì ngả ngớn như đã say, thế nhưng hắn vẫn như cũ ngồi ở trên ghế của Quách Gia, ôm cái vò rượu còn chưa mở.
Mắt Quách Gia giật giật, khẽ mỉm cười, từ trên bàn tiệc đi xuống, ngồi quỳ ở phía sau Tuân Úc, giả vờ là thị đồng.
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên mặc vải bố màu lam tầm thường bước vào từ cửa hông, đầu tóc không chỉnh tề, bước chân hoảng loạn, trông như thể một kẻ cùng đường. Quách Gia nhìn thế, nhíu mày.
"Thảo dân Lưu Bị, cháu đời thứ ba mươi hai của Trung Sơn Tĩnh Vương bái kiến đại tướng quân!" - Lưu Bị quỳ trước mặt Tào Tháo, mà Tào Tháo lúc này vốn đang ngồi ở ghế của Quách Gia. Thấy vậy, rất nhiều người bây giờ mới liếc mắt đến cái vị hoàng thúc nghèo túng này, họ hàng xa rất xa của Hán đế.
Tào Tháo rũ mắt, tư thế hắn ngồi đã cực kì thấp, mà người này quỳ đến mức kể cả Tào Tháo có ngồi thấp hơn nữa cũng có thể nhìn xuống đầu gã.
Tào Tháo cúi đầu nhìn Lưu Bị thật lâu, tùy ý để người nọ quỳ gối trước mặt mình, đột nhiên cười ra tiếng: "Vội vội vàng vàng làm gì." - Hắn đứng lên, nâng người nọ dậy - "Lưu hoàng thúc sao lại bái thần thế này, phải để thần bái kiến hoàng thúc mới đúng chứ!"
Nói đoạn hắn giả vờ khom người, khiến cho Lưu Bị lại ngã quỳ trên mặt đất một lần nữa, uỳnh một cái, Quách Gia nghe thôi cũng thấy đau.
Tào Tháo vẫn giữ cái dáng khom lưng, còn Lưu Bị thì quỳ rạp trên mặt đất, bầu không khí nhất thời có chút lạnh lẽo.
"Ha." - Quách Gia không nhịn được cười ra tiếng, thấy tất cả mọi người nhìn về phía y, cũng giả vờ vội vàng từ phía sau Tuân Úc đi ra, cả người run rẩy quỳ trên mặt đất: "Nô tài không phải cố ý, nô tài biết sai."
Lưu Bị quay đầu lại, liếc mắt một cái trong lòng đã vang lên hồi chuông cảnh báo về Quách Gia, tức khắc biết được người này tất không phải kẻ tầm thường.
Tào Tháo phối hợp với Quách Gia xua xua tay bảo lui ra, nghe thấy Quách Gia vâng dạ một tiếng mới đỡ Lưu Bị đứng lên, vỗ vỗ đầu gối vốn không có đất cát gì của người nọ: "Hoàng thúc sao lại cư xử thế này, Tháo không sao hiểu được.”
Lưu Bị sợ hãi cúi đầu: "Thảo dân sao dám để đại tướng quân quỳ bái thảo dân, thảo dân được thấy uy ngôn thế này một lần đã là vinh hạnh, thảo dân..."
Tào Tháo ngắt lời hắn: "Hoàng thúc không cần phải sợ, đến nơi ở của Tháo rồi thì Tháo sẽ không để cho Lữ Bố động tới một sợi tóc của người, thỉnh hoàng thúc chớ có như thế."
Hắn vừa nói vừa sửa lại cổ áo lộn xộn của Lưu Bị, làm cho Lưu Bị lại sợ tới mức quỳ rạp trên đất, dập đầu liên tục: "Thảo dân không dám, thảo dân không dám."
Tào Tháo nhìn người nọ quỳ nửa ngày, đột nhiên cười lớn, rốt cuộc buông cái nghi kị khi bị nhận ra xuống, chỉ nghĩ gã này là một người thường có chút thức thời mà thôi.
"Người đâu, giúp Lưu hoàng thúc thay y phục đi. Mấy ngày này hãy để người ở cạnh Hạt Mộ trai của cô, cô muốn cùng hoàng thúc chè chén, thưởng rượu thưởng mai!" - Tào Tháo vung áo, cười lớn rời khỏi Cổn Tuyết các.
Đám người cũng đều tản đi chẳng còn mấy ai, chỉ còn một mình Quách Gia ngồi quỳ ở một góc, sững sờ.
Tuân Úc đẩy Quách Gia một chút: "Thử được gã chưa, ổn chứ?"
Toàn thân Quách Gia bắt đầu run rẩy, y ném mạnh vò rượu xuống đất, tay ôm lấy chính mình, hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tuân Úc: "Cái gã Lưu Bị này..."
"Không thể giữ."
Liệt Phong đình.
Tào Tháo ngồi quỳ ở trên chiếu trúc, một tay rót rượu, hương mơ tràn ra lan khắp toàn bộ gian lầu. Hắn lẳng lặng ngồi nơi đó, chẳng để tâm đến mưa gió ngoài đình.
Cảnh yên lặng này lại bị một thanh niên xinh đẹp phá vỡ.
"Gia có việc muốn nói với chủ công."
Tào Tháo khẽ hé mắt, vẫy tay lệnh cho người xung quanh lui xuống hết. Hắn nhìn đến người chỉ mang một cái mũ che đầu mỏng manh mà nhíu mày, nắm lấy tay Quách Gia kéo y vào lòng, một bàn tay ôm người nọ, tay còn lại vói vào áo quần y, quả nhiên là ướt nhẹp.
Sắc mặt Tào Tháo bỗng trở nên nghiêm khắc: "Quách Gia."
Thanh niên trừng mắt, gằn giọng hỏi hắn: "Huynh dám gọi lại không Tào Mạnh Đức?"
Giọng điệu Tào Tháo hòa hoãn ngay tức khắc, ôn hòa gọi: "Phụng Hiếu."
Quách Gia lạnh lùng hừ một tiếng, muốn thoát khỏi lồng ngực của Tào Tháo lại không tránh được vòng tay hắn, chỉ đành mở miệng: "Thả ta ra."
Tào Tháo càng ôm ghì lấy thanh niên: "Không thả đấy?”
"Lần này đúng là có chính sự mới tìm huynh mà."
"Cô còn tưởng rằng Phụng Hiếu nhớ cô cơ?" - Hắn ôm thanh niên, vùi bên cổ y mà hít sâu một hơi.
Quách Gia trầm mặc một lát rồi bí bách mở lời: "Gã Lưu Bị này không thể giữ."
Tào Tháo mở mắt, nhướng mày nhìn Quách Gia: "Ở Cổn Tuyết các Phụng Hiếu nói như thế nào?"
"Ý của Gia vốn không phải là nhổ cỏ tận gốc. Gã Lưu Bị này từ trong xương cốt đã có mầm mống phản loạn, cái tướng phản chủ bẩm sinh không phải kẻ để người khác khống chế. Người này chủ công có giữ cũng không dùng được, có trừ cũng chẳng xong."
"Phụng Hiếu đa nghi quá rồi." - Tào Tháo ôm Quách Gia ngồi dậy khiến cả người Quách Gia đều dựa trong lồng ngực hắn. Tào Tháo một tay ôm người, một tay đem rượu mơ đã hâm nóng đưa cho Quách Gia - "Uống thử hai ngụm đi, ấm người."
Nói đoạn lại cởi mũ của Quách Gia xuống: "Lần sau nếu có mưa thì cũng đừng chỉ đội mũ ra ngoài."
Quách Gia mở miệng muốn nói lại bị Tào Tháo dùng ngón tay chặn lại: "Ngày tốt cảnh đẹp nên để tâm trạng vui vẻ, tại sao Phụng Hiếu cứ phải nói những chuyện này?"
Tiếng mưa rơi bên ngoài chẳng ngừng, tấm mành che mỏng manh vương hơi mà ướt, rồi tiếng mưa lại thưa dần, phía chân trời lấp ló ánh dương.
"Mưa ngớt rồi." - Tào Tháo nhìn phía ngoài đình, cánh hoa trên mặt nước bị mưa nhấn chìm, tiếng ve đầu hạ cũng lạc trong tiếng mưa.
"Phụng Hiếu cần phải về thôi." - Tào Tháo kéo người nọ đứng dậy, gom lại quần áo của y, đưa cho Quách Gia một chiếc ô đã chuẩn bị từ trước - "Về đi."
Quách Gia nhìn Tào Tháo, Tào Tháo cũng nhìn thẳng y, rồi thật lâu sau, Quách Gia mở lời: "Chủ công có thật sự chắc chắn sẽ thu phục được Lưu Bị?"
Tào Tháo cười: "Người thanh cao như Phụng Hiếu không phải cũng đã bị ta thu phục sao?"
Quách Gia tức giận vung tay áo, xoay người đi ngay, đi không quá hai bước lại bị người nọ kéo về trong lòng: "Mở ô ra đã." - Tào Tháo mở ô ra đưa cho Quách Gia, lại hôn hôn để lại trên cổ Quách Gia một dấu hôn: " Nếu như chỉ một kẻ hèn như Lưu Bị mà cô không thể thu phục thì còn nói gì đến thắng thiên hạ?"
"Mạnh Đức huynh" - Quách Gia rầu rĩ nói - "Huynh..."
Tào Tháo dỏng tai lên nghe.
"Rồi huynh sẽ hối hận thôi Tào Mạnh Đức!" - Quách Gia ném phắt cái ô Tào Tháo vừa đưa vào chân hắn, tức giận bỏ đi.
Tào Tháo sờ sờ mũi, không biết phải làm sao.