Hồ Tứ há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống một ngụm máu, mặt hắn như giấy vàng, tựa lâm bệnh nặng.
Mạnh Tuyết Lý mơ hồ hiểu ra điều gì, sắc mặt khẽ biến.
Tễ Tiêu không trả lời.
Đạo tâm của hắn sụp đổ lại trọng tố, so với dĩ vàng càng kiên định gấp trăm lần. Trước kia là thái sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc, hiện tại là trời long đất lở, vũ trụ hủy diệt mà mặt không đổi sắc.
Hắn tới nơi này để ngăn cản Mạnh Tuyết Lý giết Hồ Tứ, ngăn cản Hồ Tứ dùng Mạnh Tuyết Lý tế thiên, vốn không định giết ai, chỉ muốn đánh bại đối phương.
Nhưng khi ngươi lặp đi lặp lại giết chết một người cho đến lúc chết lặng, ngươi gặp lại hắn, giống như thấy bụi cỏ cái cây bên đường vậy.
Lúc này nếu để ngươi giết hắn thêm vạn lần, cũng giống như ngươi chém một thân cây vậy, giơ tay liền chém, không có bất kỳ cảm giác gì. Hắn tin rằng Hồ Tứ cũng biết điểm này, chắc chắn không dám ra tay ép hắn.
Cho nên Tễ Tiêu bình tĩnh nói: “Tuyết Lý, cùng ta về nhà.”
Trận chiến hoang đường này nên kết thúc. Đợi rất nhiều đạo pháp thông suốt, nước chảy thành sông, Thông Thiên Môn sẽ tự mở ra, nhất quyết không thể dùng loại đường ngang ngõ tắt này.
Tễ Tiêu giơ tay ném Sơ Không Vô Nhai đi, trường kiếm bay qua biển lửa, đóng đinh vào chính giữa đình trà, sâu ba tấc, chắn ngang giữa Mạnh Tuyết Lý và Hồ Tứ.
Nơi kiếm đi qua, kiếm quỹ ngưng tụ, hóa thành một cây cầu màu đỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-xuat-han-son/4605243/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.