Hồ Tứ giơ ngón trỏ, xa xa chỉ: “Ngươi xem.” 
Mạnh Tuyết Lý quay đầu lại, nhìn về phía khe nứt ở chân trời. Khe nứt mới đầu khiến người ta ngạc nhiên, nhìn lâu xem lâu rồi, thành thói quen. Không chỉ y, thế nhân cũng đã quen rồi, giống như mỗi ngày nhìn trăng sao trên trời, rảnh rỗi đưa mắt thưởng thức, lúc bận rộn sẽ quên mất chúng nó. 
Lúc này khe nứt vẫn là khe nứt kia, Mạnh Tuyết Lý không hiểu nguyên cớ, vỗ bàn muốn nổi giận. 
Lại nghe Hồ Tứ hỏi: “Ngươi là linh điêu tụ tập thiên địa linh khí mà thành, ai dạy ngươi thuật hóa hình?” 
Vấn đề này hoàn toàn không liên quan với cuộc hội thoại ban nãy, Mạnh Tuyết Lý cau mày, tức giận đáp:”Cảm ứng thiên địa, tự học.” 
Y ở Thánh Tuyết Sơn dựa ánh sao hóa hình, soi mình dưới mặt băng, mới biết mình hóa thành một thiếu niên tóc bạch kim bù xù, có tai điêu mềm mại. 
Hồ Tứ lại hỏi: “Ngươi gặp Ma tộc rồi chứ? Hình dáng sau khi trưởng thành của bọn họ, ngoại trừ có sừng có đuôi, màu mắt màu tóc khác con người, còn điểm gì khác biệt nữa không?” 
“Không có.” Mạnh Tuyết Lý không nghĩ ra, lại bị giọng điệu hướng dẫn từng bước của Hồ Tứ hấp dẫn, không khỏi tự hỏi, “Ta nhớ ra rồi, Tễ Tiêu từng nói một quan điểm, lúc thiên địa sơ khai, ba tộc người, yêu, ma cùng chung tổ tiên, sau đó tam giới ngăn cách, bởi vì độ dày của linh khí, hoàn cảnh khác nhau, khụ, còn có rất nhiều những nguyên nhân khác ta không nhớ, dần dần phân hóa, sinh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-xuat-han-son/4605240/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.