Ánh trăng hạ xuống quá nhanh, mọi người chẳng kịp làm gì, trong lòng chỉ thoáng qua hai ý nghĩ: Tiếu Đình Vân hẳn chắc chắn phải chết; tại sao Thánh nhân đột nhiên ra tay muốn giết một vãn bối? Dựa vào cảnh giới của Quy Thanh, phán đoán cát hung lệ thuộc chủ yếu vào trực giác mà không phải là chứng cớ, hắn suy diễn đến biến số hung hiểm của đêm nay, cộng với khí cơ phức tạp quanh mình Tiếu Đình Vân, không rõ lai lịch, chưa biết chừng thật sự là hậu bối có quan hệ máu mủ với Tễ Tiêu.
Chỉ nhiêu đó cũng đủ khiến Quy Thanh cực kỳ cảnh giác – những chuyện khác có thể từ từ bàn sau, trước mắt dù vô lý, cũng phải giết người này, hơn nữa cần một kích giết chết, quyết không thể để hắn nhiều tiến thêm một bước, nói nhiều hơn một câu!
Tễ Tiêu giương mắt, thần quang trong mắt thản nhiên.
Một luồng kiếm khí vô hình phát ra từ kiếm chỉ của hắn, va vào ánh trăng áp đỉnh, ánh trăng ầm ầm tán loạn, quanh thân hắn tựa như rơi xuống màn mưa bằng ánh sáng.
Một kích không trúng, Tễ Tiêu đứng bên dưới Chiếu Ảnh Kính.
Trong gương chiếu ra hình dáng thần hồn của hắn, toàn trường chớp mắt yên tĩnh.
Chỉ thấy một gương mặt với đường cong sắc bén, mày kiếm mắt sáng, cao ngạo mạc hàn, không phải Tiếu Đình Vân, mà là một nhân vật quen thuộc khiến người ta kính trọng, sợ hãi, tôn sùng, căm ghét.
Trước khi Quy Thanh Hồ Tứ thành Thánh, bóng lưng cao lớn của hắn bao phủ tu hành giới hơn một trăm năm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-xuat-han-son/4605234/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.