Dục vọng của Mạnh Tuyết Lý thản nhiên mà hình thành, y mong đợi, thích thân cận với đạo lữ, Tễ Tiêu đơn giản, thờ ơ đụng chạm đã khiến y xương cốt mềm nhũn. Nhưng y vẫn sợ bị Tễ Tiêu đánh mông, dù sao như vậy cũng rất mất mặt – lúc làm chồn còn được ôm vào lòng dịu dàng vuốt lông, tại sao thành đạo lữ rồi còn bị đánh? Trong sự mâu thuẫn đó, phản ứng thân thể của Mạnh Tuyết Lý càng nhạy cảm, không chịu nổi nửa điểm kích thích.
“Đánh ngươi, ta không đau lòng sao?” Tễ Tiêu bình tĩnh nói, thanh âm có chút khàn khàn.
Mạnh Tuyết Lý quyết tâm: “Nếu đánh xong ngươi có thể hết giận, ngươi ra tay đi.”
Tuy nói như vậy, nhưng Tễ Tiêu lại thấy tiểu đạo lữ sắc mặt ửng đỏ, mắt hàm xuân thủy, như sen hồng hé nở, giống như tiến thêm một bước, sẽ khóc thành tiếng.
Mạnh Tuyết Lý nói được là làm được, vốn đang nằm trong lòng Tễ Tiêu, lúc này chống eo mềm đứng dậy, nằm sấp xuống giường nước, khiến tiếng nước vang lên khe khẽ, bày ra tư thái mặc người làm thịt.
Y quay đầu nhìn Tễ Tiêu, ánh mắt rõ ràng nói: “Ngươi nỡ sao?”
Y biết Tễ Tiêu thích mềm không thích cứng, bày ra tư thái yếu thế nhận sai, để khiến đạo lữ mềm lòng.
Lại thấy Tễ Tiêu mặt không cảm xúc, ánh mắt trầm trầm, uy áp quanh thân không bị khống chế, mơ hồ tràn ra ngoài, hiện ra khí thế khiếp người.
Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ không ổn, hình như mình đã tính sai. Nhưng đã quá muộn, Tễ Tiêu đỡ hông y lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-xuat-han-son/4605190/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.