Nơi sâu nhất, bí mật, riêng tư nhất trong đầu Mạnh Tuyết Lý, hoàn toàn bị khí tức của Tễ Tiêu xâm chiếm.
Loại trình độ thần hồn trao đổi này, chấn động đến mức khiến y xương mềm gân tê, choáng váng từng trận, tựa như băng tuyết trên Tiếp Thiên Nhai trong một đêm tan chảy, ngàn cây hoa đào của Trường Xuân Phong đồng thời nở rộ.
Giờ khắc này, Tễ Tiêu cách y rất gần, lại tựa như rất xa xôi.
“Ân cứu mạng không cách nào báo đáp, nguyện từ đây đi theo Kiếm Tôn!”
“Ta có thể mặc dầy chút, ngươi làm cho ta một cái lò sưởi nhỏ đi.”
“Chỉ việc dặn dò, ta đối với ngài hết mực trung thành, nhật nguyệt chứng giám!”
…
“Ngươi ở bên cạnh ta, có ta bảo vệ ngươi bình an.”
“Đây là nơi ta chứng đạo, bằng lòng cùng ta hợp tịch sao?”
“Ta không họ Tễ, ta họ Tiếu.”
Từng chuyện cũ thoáng qua. Trong hoảng hốt, Mạnh Tuyết Lý nghĩ rằng quá khứ trăm năm, cũng chỉ ngắn ngủi như một cái chớp mắt, không bằng thời gian đóa hoa nở rộ.
Tễ Tiêu nói bên tai y: “Nơi này không an toàn, đưa Quang Âm Bách Đại cho ta.” Giọng nói trầm ổn mà ôn hòa, thật giống như sợ dọa đến y.
Mạnh Tuyết Lý đầu óc trống rỗng, không thể suy nghĩ, thân thể ngoan ngoãn làm theo.
Tễ Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời: “Ôm chặt ta.”
Phía tây, tia nắng cuối cùng hoàn toàn biến mất ở chân trời, bóng tối mãnh liệt ùa tới, như thủy triều cắn nuốt bí cảnh. Giữa vùng hoang vu gió lớn gào thét, cỏ cây nghiêng ngả.
Lại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-xuat-han-son/4605164/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.