Mạnh Tuyết Lý không biết suy nghĩ của Tễ Tiêu, chỉ cảm thấy lời này của đối phương rất kỳ lạ, không khỏi hỏi: “Nói như vậy ngươi thấy rồi? Song kiếm, pháp khí, hay là công pháp truyền thừa?”
Tễ Tiêu dời ánh mắt: “Đều không phải.” Hắn có chút xấu hổ, không chịu nói thêm nữa.
Mạnh Tuyết Lý suy ngẫm, từ trước đối với Yểm Vũ Quyện Phong y không biết gì cả, thậm chí hoài nghi chúng nó căn bản không tồn tại, là Hồ Tứ nhìn mình không vừa mắt, bịa ra tạo nên phong ba. Bây giờ lại cảm thấy, đây có thể là bảo vật Tễ Tiêu đặc biệt để lại cho con trai, Hồ Tứ không biết Tễ Tiêu dưới gối có một đứa con, bèn cho rằng nó thuộc về “đạo lữ”- người có quan hệ thân cận nhất với Tễ Tiêu.
Như vậy cũng tốt, người khác hiểu lầm mình mang dị bảo, sẽ khiến tdv an toàn hơn chút.
Vì vậy Mạnh Tuyết Lý kiên định cự tuyệt: “Ngươi cất đi! Ta không xem!”
Tễ Tiêu: “…” Chuẩn bị quà tặng không dễ như tu hành, hắn kỳ vọng tiểu đạo lữ thích, nếu y không thích, cũng chẳng sao, hắn lại nghĩ cách khác.
Kinh Địch nhìn xa xa hai người “liếc mắt đưa tình”, ho khan: “Bên kia có người tới.”
Còn chưa dứt lời, từ xa truyền tới tiếng kêu to: “Mạnh Tuyết Lý ở đâu?” Giọng nói từ xa đến gần, dần dần hai bóng người xuất hiện.
“Ở chỗ này!” Mạnh Tuyết Lý cất cao giọng trả lời, ánh mắt tỏ ý các đồng đội đứng sang một bên, nhường ra đất trống. Sân điện bằng phẳng, rộng rãi trở thành thiên nhiên lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-xuat-han-son/4605152/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.