Cái gì? Kinh Địch bị ai đánh?” Mạnh Tuyết Lý kinh ngạc đứng dậy. Trải qua mấy hôm nay cùng người khác giao thủ so chiêu, y đã quen thuộc với tài nghệ của giới tu hành trẻ tuổi, Kinh Địch tuyệt đối là người xuất sắc nhất trong đó. Đệ tử của Chưởng môn Hàn Sơn – Thôi Cảnh y cũng đã gặp, coi như không phân cao thấp với Kinh Địch. Ai lại có thể treo đánh Kinh Địch, trong bí cảnh còn cất giấu cao thủ sao? Mạnh Tuyết Lý quay đầu nhìn về phía Tễ Tiêu: “Dẫu sao đã từng đồng hành, thấy chết mà không cứu thì thất đức, còn có đồng đội của hắn, cũng không phải người xấu.”
Tễ Tiêu ôn hòa cười cười: “Ngươi muốn đi, chúng ta sẽ đi.”
Mạnh Tuyết Lý kéo Tước Tiên Minh: “Đi thôi.”
Tước Tiên Minh chửi bậy, ném xuống nhánh cây trơ trụi: “Ta tốn bao công sức tìm được ngươi, ngươi cho rằng ta tới đây ăn cá nướng, nhân tiện giúp ngươi cứu người? Ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngươi! Ngươi nhanh cùng ta trở về Yêu giới…”
Mạnh Tuyết Lý bịt miệng khổng tước: “Trở về Hàn Sơn, trở về Trường Xuân Phong! Thi đấu kết thúc về nhà!”
Y đại khái đoán được Yêu giới đã xảy ra chuyện gì đó, khổng tước vì sao tới đây, nhưng nếu đệ tử hỏi thêm đôi câu, tỷ như tại sao yêu tộc lại lẻn vào Hãn Hải bí cảnh được, ngươi muốn đi Yêu giới làm gì, y thật sự không biết nên trả lời thế nào. Tiếu Đình Vân giống như thông cảm với khó khăn của y, cố ý không hỏi. Mạnh Tuyết Lý vừa vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-xuat-han-son/4605143/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.