Sau khi Tễ Tiêu rời đi, dưới lớp bùn cát nơi đáy ao, một thanh trường kiếm khẽ chấn động, tựa như đang đáp lại tâm ý của chủ nhân.
Nó giống như mãnh thú ngủ đông dài đằng đẵng cuối cùng cũng tỉnh lại, khiến địa mạch cả ngọn Trường Xuân Phong run rẩy trong thoáng chốc.
Ngu Khởi Sơ đang nằm trong chăn đột nhiên thức tỉnh, cùng chuột kim tiền đồng thởi nhảy lên, bốn mắt nhìn nhau.
“Động đất?”
“Chít chít?”
Con chuột này trước đây chỉ lớn bằng chén trà, bưng trọn trong lòng bàn tay. Không biết có phải do nhổ lông kích thích sinh trưởng, mà dần dần lại lớn lên, có thể nhét vào trong ngực.
Bóng trăng tây cố, đêm dài yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng suối chảy róc rách ngoài cửa sổ, tiếng gió xào xạc trong rừng.
Ngu Khởi Sơ tự lẩm bẩm: “Không động đất, nhất định là hôm nay ta quá căng thẳng. Hay là ngủ lúc nữa, trời sáng còn phải đi giao hoa đào cho Tiền chưởng quỹ…”
Chuột kim tiền cố gắng nhào lên, Ngu Khởi Sơ ôm nó dỗ: “Được rồi, ta không mang ngươi theo, đừng làm rộn, mau ngủ.”
Tiền Dự Chi lần đầu tiên thấy chuột nhỏ, trong đầu chỉ nghĩ đến tiền: “Đây chính là chuột kim tiền chiêu tài của Mạnh trưởng lão? Nó sinh con không? Có bán không?”
Chuột kim tiền bực bội chui vào lòng Ngu Khởi Sơ, quay đuôi về phía Tiền Dự Chi. Từ đó về sau, chỉ cần Ngu Khởi Sơ nhắc tới Tiền chưởng quỹ, chuột nhỏ sẽ phản đối mãnh liệt.
Hắn lại ngủ thiếp đi, mơ thấy ác mộng. Trong mộng hắn tràn đầy tự tin đi khiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-xuat-han-son/4605126/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.