Khác với Tễ Tiêu hoặc là Quy Thanh Chân Nhân của Minh Nguyệt Hồ, Hồ Tứ quả thực không giống một vị thánh nhân.
Hắn lấy thân phận của thánh nhân, lần đầu lên tiếng thăm hỏi với tu hành giới nhân gian, giống như người phàm nơi phố thị đẩy mở cửa sổ đối diện đường cái, chào hỏi với hàng xóm cách vách vậy.
Mạnh Tuyết Lý thật sự muốn trốn đi, miễn cưỡng nhẫn nhịn.
Không vực trong ánh hoàng hôn tĩnh lặng, mọi người ngẩng đầu nhìn về “mây đỏ”, đó là bảo thuyền đỏ thắm của Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ.
Đột nhiên, một luồng gió mát từ trên trời hạ xuống, thổi tan bụi bặm, thiên địa nháy mắt sáng sủa hẳn.
Tầm mắt rốt cuộc mở rộng, Mạnh Tuyết Lý nhìn xuống bên dưới, thấy muôn hình muôn vẻ pháp khí phi hành vượt qua không trung, thấy gò cát phập phòng, thấy sa mạc bao la. Hãn Hải quả nhiên danh bất hư truyền.
Mọi người xôn xao, chỉ thấy từ mạn thuyền đỏ sẫm có mấy dải lụa trắng rủ xuống, hai bóng người nhẹ nhàng mảnh khảnh rơi xuống, như cửu thiên huyền nữ hạ phàm trần, đạp sóng đón gió, bay về phía vân thuyền của Hàn Sơn.
Đây là hai cô gái xinh đẹp, sủng cơ của Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ. Cô gái mặc váy lam tên là Xuân Thủy, cô gái mặc váy xanh tên là Thu Quang.
Xuân Thủy dịu dàng điềm tĩnh, Thu Quang minh diễm hoạt bát, trong mắt người ngoài như thần tiên phi tử, Cảnh chủ có được hai người, trái ôm phải ấp, không biết sung sướng đến mức nào.
Mạnh Tuyết Lý nhưng nghĩ, Hồ Tứ thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-xuat-han-son/4605117/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.