Tễ Tiêu: “Quy định như vậy, đúng là hạn chế tự do.”
Mạnh Tuyết Lý: “Không, quy củ này rất tốt. Một mình đến bí cảnh không an toàn, chẳng may lạc đường thì sao, chẳng may bị tà ma ngoại đạo đánh cướp phải làm thế nào? Vẫn là đạo lữ của ta suy nghĩ chu đáo.”
Ban nãy vô tình mắng Kiếm Tôn, đương nhiên giờ phải bổ cứu, vãn hồi hình tượng người cha trước mặt con trai.
Ngu Khởi Sơ vẻ mặt mờ mịt. Thì ra Mạnh ca không hề có lập trường.
Tễ Tiêu cúi đầu xuống, gắng nhịn cười: “…Ngươi nói tốt, thì là tốt.”
Ngu Khởi Sơ nghĩ, đại sư huynh cũng không có lập trường.
Trong lúc thầy trò Trường Xuân Phong truyền âm, các phong chủ và các trưởng lão khác theo thứ tự mở miệng, động viên vài câu.
Cuối cùng, Chưởng môn nhìn về phía Chấp Sự Trưởng, tỏ ý tan hội. Các đệ tử lấy được ngọc phù tâm tình kích động, vừa ra khỏi điện, còn chưa đi xa đã tụm năm tụm ba thảo luận. Thanh âm huyên náo mơ hồ truyền vào trong đại điện.
Không khí bên trong điện hoàn toàn ngược lại, các trưởng lão đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, không ung dung cười nói như ngày thường.
Đối với bọn họ mà nói, đây là một chuyện rất nghiêm túc. Bí cảnh thi đấu quyết định tài nguyên phân phối của môn phái, hơn nữa mỗi lần đều sẽ có một vài đệ tử không thể quay trở về.
Đại điện dần dần trống rỗng, Chưởng môn cho vời Chấp Sự Trưởng, đưa khối ngọc phù cuối cùng cho Mạnh Tuyết Lý: “Mọi chuyện phải cẩn thận, bình an trở về.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-xuat-han-son/4605115/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.