Vẻ đau đớn khôn tả hiện rõ trên gương mặt người trung niên mặc áo lụa trắng.
Trong chớp nhoáng này, y hiểu được lựa chọn của vị lão nhân đã canh giữ trên vọng lâu nhiều năm.
― Ngài muốn nhìn thấy một đế quốc cường thịnh, nhưng sao có thể bỏ qua biết bao nhiêu người tu hành phải chết?
― Ta hiểu tâm ý của ngài, chỉ tiếc là ta không chấp nhận điều đó.
Dù cũng cảm nhận được cỗ lực lượng trên vọng lâu đã bị tận lực giữ chậm lại, nhưng y vẫn lắc đầu.
Hơn nữa, y không đồng ý cách xử lý của vị nữ chủ nhân hoàng cung và hoàng đế ngự trên ngai vàng kia.
Nếu có thể thỏa hiệp, y sẽ thỏa hiệp, nhưng không thể thỏa hiệp thì chỉ có thể dùng kiếm.
Ở Trường Lăng, nhiều chuyện chỉ có thể dùng kiếm thay lời nói.
Ngay cả khi không thể chiến thắng, ít nhất thanh kiếm này có thể biểu đạt tâm ý của mình.
Tất cả những cây hoa cỏ trên mái hiên của Bảo Quang quan ở phía sau người trung niên đều vỡ vụn trong tích tắc.
Những cỏ hoa này đã lớn lên ở đây không biết bao nhiêu năm, trong phút chốc chúng tỏa ra ánh sáng mềm mại nhu hòa, tràn vào thân kiếm trước người y.
Khí tức huyền ảo và mạnh mẽ như vậy thậm chí còn khiến gã quan viên Binh Mã ti biến sắc mặt. Gã không ngừng thối lui, để lại vô số dòng khí nổ tung ngay trên không.
Nhưng mà, thanh kiếm thuần trắng trước mặt người trung niên không chém lên người gã quan viên, cũng không chĩa lên ngăn cản cỗ lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-vuong-trieu/1644595/quyen-5-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.