Dịch giả: KenSeki
Đinh Ninh quay đi, không thèm nhìn y nữa.
Y nhìn mọi người đang dần mất kiên nhẫn, thấy mặt trời gần ngả về chiều, mặt y cũng trở nên khó coi.
- Còn chưa đến sao.
Hắn không quay người lại, nói với Trương Lộ Dương:
- Ta đã nói với ngươi rồi, thị chắc chắn sẽ không đến.
Trương Lộ Dương ngẩng đầu, miệng há rộng như một con cá mắc cạn, nhìn những tia sáng cuối cùng trong ngày trên bầu trời, y cũng đã tự biết kết quả, rằng nàng sẽ không đến.
- Tại sao lại như vậy?
Tia ánh sáng cuối cùng trong mắt hắn gần như sắp hoàn toàn biến mất.
Tịnh Lưu Ly nhìn người nam nhân này, trong tâm nàng vừa có chút buồn thương, vừa có chút đồng cảm.
- Đừng để y chết.
Ngay lúc đó, giọng nói trầm thấp của Đinh Ninh vang lên trong tai nàng.
Tịnh Lưu Ly khẽ nhíu mày, vẫn còn chưa hiểu ra là chuyện gì thì cùng lúc đó, nàng cũng cảm thấy một cỗ kiếm ý phát ra.
Trương Lộ Dương vẫn quỳ ở đó, thân hình y dường như định đứng dậy, trên tay đã có thêm một đạo kiếm quang lấp lánh, nhìn như một giọt sương long lanh trên cành lá buổi bình mình. Nhưng đạo kiếm quang này lại không đâm về phía Đinh Ninh, mà là Trương Lộ Dương tự đâm vào ngực mình.
Giây phút đó, Tịnh Lưu Ly đã hoàn toàn thấu hiểu cái cảm giác đau thương như muốn chết đó, nàng dậm chân.
Một đám cây cỏ bay lên, vừa có vẻ dịu dàng, lại mang theo khí thế uy nghi của một đỉnh núi cao, đánh về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-vuong-trieu/1644558/quyen-4-chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.