Dịch giả: Amschel
Trong sân, Đinh Ninh đang đứng trước cánh cửa nhỏ chờ nàng.
Thế gian này khó hiểu nhất là nhân tâm.
Mùa hè năm trước, mưa to như rót, Đinh Ninh đứng từ rất xa nhìn nàng một cái, cùng ngày ấy, cùng chứng kiến Triệu Trảm chết đi, nàng vẫn lộ ra dáng vẻ nàng cùng cái Trường Lăng này không hợp, nhưng mà hắn vẫn không dám xác định lòng nàng hiện đang hướng về ai.
Cho đến khi Bạch Sơn Thủy mang theo khí tức của nàng đến đây.
Dạ Sách Lãnh rất nhanh thấy được dáng vẻ đang mặc thanh sam của tên thiếu niên kia, hắn đang đứng trước cái cửa nhỏ trong sân.
Nàng cứ ngỡ rằng mình sẽ rất kích động, hoặc là xúc động. Nhưng mà nàng phát hiện ra tâm tình của mình lại rất bình tĩnh.
Nở nụ cười hơi tự giểu một cái, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền xinh xắn.
Chờ đợi quá lâu, việc báo thù này đã trở thành tính mạng của bản thân nàng, tựa hồ cùng người khác không có bao nhiêu liên quan.
Hơn nữa dù là thành công hay không thì cũng không cách nào thay đổi được những chuyện đã xảy ra.
Báo thù chỉ vì khoái ý.
Mà khoái ý đến từ tâm ý cùng quá trình báo thù của bản thân, đến từ chính những sự việc mà bản thân muốn làm, không liên quan gì đến kết quả.
Nhìn Dạ Sách Lãnh đi xuống xe ngựa, thần sắc điềm tĩnh đang chầm chậm đi tới, tâm cảnh của Đinh Ninh cũng bỗng nhiên trở nên bình tĩnh hơn.
Hắn cảm nhận được khoái ý của nàng, cảm nhận được nàng không thẹn với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-vuong-trieu/1644535/quyen-4-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.