Dịch giả: hoangtruc
Biên: Amschel
Bởi vì Mân Sơn rất cao nên có tại đây có tuyết.
Trong một tòa điện màu xanh nằm ngay giữa lằn ranh phủ tuyết của ngọn núi, Tạ Trường Thắng đang quấn một tấm mềm lông dày màu xanh tựa người bên cửa sổ. Hắn vừa duỗi cổ ra ngoài nhìn một tòa điện màu xanh thấp hơn và cả vùng sơn cốc ngoài kia, vừa không hài lòng mà lẩm bẩm:
- Nơi lạnh như vậy, chẳng lẽ các ngươi không nghĩ nên có thêm một chậu than, còn để thêm vài miếng thịt dê lên trên hay sao?
Sau lưng hắn là một tu hành giả trung niên Mân Sơn Kiếm Tông đang đứng thẳng người. Vốn sắc mặt người này đã có chút bất thiện, nghe thấy nói vậy thì chuyển sang âm trầm thêm vài phần nữa, lạnh giọng đáp.
- Nếu như muốn thoải mái, dễ chịu thì ở chỗ này không chịu đi làm cái gì? Tổ chức kiếm hội bao nhiêu năm qua, những nhân tài thiếu niên tham gia còn khó trị liệu hơn so với người đều đã đi hết rồi. Chỉ còn ngươi là viện cớ mãi không chịu đi.
Tạ Trường Thắng quay đầu nhìn y, rất thản nhiên đáp lời:
- Thương thế của ta vẫn chưa tốt, nếu không ta còn ở đây làm gì?
- Viện cớ thương thế chưa tốt, cố chấp ở lại Mân Sơn Kiếm Tông ta. Cả ngày hết nhìn đông đến nhìn tây, tìm kiếm xem thử có học trộm được cái gì hay không.
Tu Hành giả trung niên Mân Sơn Kiếm Tông lại cười lạnh nói tiếp:
- Ngươi không thể lọt vào được mười hạng đầu trong Mân Sơn Kiếm Hội, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-vuong-trieu/1644533/quyen-4-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.