Chương trước
Chương sau
Dịch giả: trongkimtrn
Biên: kethattinhthu7
Mặc dù tu hành giả cường đại có thể nhập định tu hành rất nhanh nhưng quá trình thiên địa nguyên khí và ngũ khí trong cơ thể chuyển hóa thành chân nguyên thì lại mất rất nhiều thời gian. Bình thường, trong hoàn cảnh ở nơi mà bất kỳ lúc nào cũng có thể đụng độ với mã tặc, binh phỉ hoặc bị mãnh thú tập kích thì tu hành giả đương nhiên sẽ không khả năng lãng phí chân nguyên, sẽ cố gắng bảo trì lượng chân nguyên trong cơ thể ở tình trạng dồi dào nhất.
La Chung Cảnh, thủ lĩnh đoàn ngựa thồ, không phải là tu hành giả nhưng gã đã gặp qua không ít tu hành giả. Do đó, lúc Trương Nghi dùng kiếm chém tảng đá lớn thành bồn tắm, gã có thể xác định Trương Nghi không phải tu hành giả mạnh mẽ đến mức có thể tùy ý lãng phí chân nguyên.
Cho nên, trong mắt gã, hành vi của Trương Nghi lúc này là vô cùng ngu xuẩn.
Nhưng đối với Trương Nghi thì hắn lại không thấy vậy.
Giống như lúc ở Mân Sơn Kiếm Hội, có vài chuyện, rất nhiều người xem là không có chút ý nghĩa, nhưng đối với Trương Nghi thì những điều đó so với tính mạng hắn còn quan trọng hơn.
Bởi vì như thế, hắn mới là chính mình, mới là Trương Nghi.
Trước khi lão nhân cởi quần áo đi tắm, hắn cẩn thận thử nước đủ ấm chưa, thậm chí hắn còn đi xung quanh hái ít lá, dược thảo có tác dụng trị chứng phong thấp, phát ban và đau nhức cho vào trong nước.
Thêm nữa, hắn còn lấy quần áo của lão nhân giặt thay cho lão. Giặt xong, hắn dùng chân nguyên quý giá của mình để hong khô, làm cho quần áo lão nhân sạch sẽ như mới.
Nhìn tư thái ôn hòa đoan chính của hắn, nhìn quần áo lão nhân sạch sẽ như mới, mùi khó ngửi lúc trước không còn bay vào trong mũi, chẳng biết tại sao, mới lúc trước La Chung Cảnh còn tức giận, không nhịn được mắng Trương Nghi thì bây giờ, trong lòng gã lại cảm thấy có tâm tình khác.
Có lẽ do ngồi tắm trong bồn nước nóng thật lâu, lại còn được mặc một bộ quần áo sạch sẽ, trong cổ lão nhân phát ra vài tiếng thỏa mãn. Nhưng lão vẫn như trước không hề nói cảm ơn Trương Nghi mà thản nhiên chui vào trong lều, nhanh chóng ngủ say.
Trương Nghi kiểm tra chiếc lều một chút, xác định gió núi không thổi trực tiếp vào mặt lão nhân, lúc này hắn mới quay lại chỗ bồn đá lão nhân tắm lúc nãy đốt một đống lửa.
Khi củi đã hóa thành than đỏ, không bốc khói làm gay mũi nữa, Trương Nghi cực kỳ nghiêm túc cẩn thận lấy ra bộ kiếm kinh từ trong áo ngực do chính Bách Lý Tố Tuyết viết, bắt đầu chăm chú đọc.
Kiếm ý trên cuốn kiếm kinh này cực kỳ cao ngạo, tựa như đang ở tại chóp băng trên đỉnh ngọn núi cao nhất của Mân Sơn có luồng gió rét buốt quất vào mặt, khiến hai mắt hắn cảm thấy đau nhức đến không chịu được, da mặt bị lạnh run như có băng châm đâm thủng.
So với tính cách hiền lành, nho nhã của Trương Nghi, loại kiếm ý này cực kỳ không hợp. Có điều, đối với hắn, quyển kiếm kinh này nói lên sự tán thưởng và coi trọng của Mân Sơn Kiếm Tông, là vinh quang lớn, đồng thời cũng là áp lực rất nặng. Do đó, hắn sẽ cố gắng hết sức chuyên chú học tập bộ kiếm kinh này.
Cùng với việc trong lòng thật sự tôn kính và cảm ơn chứ không phải chống lại kiếm ý này, ngược lại khiến hắn tiếp thu kiếm kinh nhanh hơn, giống như là đang đuổi theo bước chân của Bách Lý Tố Tuyết, tinh thần hắn hoàn toàn chìm đắm vào từng nét bút sắc bén.
Nếu tu hành giả phụng lệnh đưa bộ kiếm kinh này nhìn thấy trạng thái tu hành lúc này của Trương Nghi, nhất định y sẽ vì tốc độ tu hành của hắn mà vô cùng khiếp sợ.
Tâm thần Trương Nghi theo chuyển động của nét bút mà động theo. Bất giác, hắn quên mất thời gian trôi qua, thậm chí quên mất cả hoàn cảnh chung quanh, cũng quên mất ý nghĩa những văn tự trên kiếm kinh.
Tâm trí trống rỗng của hắn vút bay theo nét bút nhanh thoăn thoắt, tựa như ngọn gió đang xuyên qua hẻm núi, như sao băng đang vút qua giữa trời, như cá bỗng chồm khỏi mặt nước rồi phút chốc biến mất để lại những bọt nước tung tóe.
Nét bút giống như một thanh kiếm đang bay múa, tạo ra muôn vàn đường nét huyền ảo trong cảm nhận của hắn.
Tất cả đều diễn ra trôi chảy, trôi chảy như một việc đương nhiên.
Trên thực tế, bộ kiếm kinh này tỏa ra kiếm ý cô độc mà kiêu ngạo như chóp băng chìm trong gió lạnh trên đỉnh Mân Sơn chỉ thể hiện ra cảm ngộ và tính cách riêng của Bách Lý Tố Tuyết, chỉ là đường nét diễn giải bộ kiếm kinh này mà không phải ý nghĩa vốn có của nó.
Chân ý chính thức của bộ kiếm kinh này chính là “kiếm tâm thông minh”(*),chính là “lý sở đương nhiên”(**).
(*) Kiếm tâm thông minh: kiếm và tâm trí tương thông, hiểu rõ nhau.
(**) Lý sở đương nhiên: chuyện đương nhiên.
Rất nhiều người nói với ngươi đạo lý nhưng thực ra đó chưa hẳn chân lý chân chính.
Chỉ khi ngươi nghe xong, sau đó cho rằng đó là đạo lý đương nhiên thì nó mới trở thành đạo lý chính thức của ngươi.
Quân tử chân chính không vì ngoại vật mà nhiễm bẩn, cũng không vì ngoại vật mà vi phạm đạo lý của chính mình.
Chỉ khi nào hành vi cũng như lúc sử dụng kiếm thuận theo đạo lý của bộ kiếm kinh này, hắn mới có thể xuất ra kiếm ý chân chính.
Nếu Trương Nghi giống với những kẻ ngụy quân tử ở Trường Lăng, thường nghĩ một đằng làm một nẻo, dù có bộ kiếm kinh này thì cũng không thể nào lĩnh ngộ được ý nghĩa vốn có của nó.
Do đó, Bách Lý Tố Tuyết muốn chọn một bộ kiếm kinh chính xác, trước tiên y phải chọn chính xác người tu luyện.
Ý thức của Trương Nghi hoàn toàn chìm trong sự chuyển động trôi chảy, nhanh thoăn thoắt của nét bút. Mãi đến khi gặp một nét bút cao vút đến tận trời, hắn chợt cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, giống như toàn bộ linh hồn từ thiên linh cái thoát ra khỏi cơ thể bay lên không trung, cúi xuống quan sát thân thể mình.
Cảm giác huyền diệu như vậy vừa mới lạ, vừa làm người ta sợ hãi.
Trương Nghi thức tỉnh, hắn giật mình nhận thấy quần áo của mình bị sương sớm thấm ướt đẫm, bầu trời phía xa chuyển sang màu xám bạc, vậy mà đã qua một đêm yên tĩnh.
Tất cả nét bút sắc bén vừa rồi như thủy triều rút đi trong thức hải, nhưng khi những nét chữ này “rút đi”, chúng tựa như để lại trên “bờ cát” một vệt, trong đầu hắn xuất hiện một đường kiếm rất rõ ràng.
Hắn ngộ ra một kiếm.
Hắn lĩnh ngộ được kiếm đầu tiên của bộ kiếm kinh này.
“Tang”, như có một âm thanh vang lên trong đầu làm hắn bừng tỉnh, sâu trong tim hắn bỗng nhiên nhiều hơn một thông đạo. Nhưng điều khiến hắn cảm thấy mơ hồ đến mở to hai mắt chính là hắn cảm thấy dao động của nguyên khí trước người mình có chút hơi nhanh. Có điều, hết lần này tới lần khác, hắn không cảm giác được bất kỳ nguyên khí nào thoát ra từ cơ thể, thậm chí chân nguyên trong người cũng không hao tổn chút nào.
Một cảm giác cực kỳ thông thuận và khoan khoái dễ chịu tràn ngập khắp cơ thể Trương Nghi.
Đúng lúc này, trong lều, lão nhân nước Yên trở mình tỉnh lại.
Hai con ngươi của lão vốn đục ngầu chợt trở nên óng ánh, thật giống như chấn động nguyên khí vừa rồi đều hội tụ trong mắt lão.
Nhưng điều này chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi đôi mắt ấy lại trở nên đục ngầu.
- Ta muốn uống nước.
Sau đó, lão dùng ngữ khí bất thiện trực tiếp la lớn với Trương Nghi.
Nghe tiếng ông lão kêu, Trương Nghi không suy nghĩ nữa, hắn cẩn thận cất cuốn da dê nhỏ vào trong người đi tới trước lều nơi lão nhân ngủ.
- Ta muốn uống nước nóng, không phải nước ấm.
Lão nhân hình như thấy hắn tới không đủ nhanh, tức giận nói.
- Dạ.
Trương Nghi không nói gì thêm, quay người đi về phía đoàn ngựa thồ nghỉ, bước chân nhanh thêm vài phần.
***
Phương Đông sáng lên màu trắng bạc, lúc Diệp Tránh Nam tỉnh lại rời khỏi phòng, phát hiện có một nam tử tuấn tú mày kiếm mắt sáng đang đứng cạnh cỗ xe ngựa Mân Sơn Kiếm Tông trước cổng Mặc Viên.
Diệp Tránh Nam là thiếu niên không sợ cường địch, thậm chí không sợ chết, nhưng khi thấy người nam tử anh tuấn này, hắn lập tức cảm thấy khẩn trương và nhút nhát, vẫn cảm thấy kính sợ như trước.
Vì nam tử anh tuấn này là Đàm Thai Quan Kiếm.
Đã từ lâu rồi, mọi người đều cho rằng, ngoại trừ Bách Lý Tố Tuyết, Đàm Thai Quan Kiếm là người mạnh nhất của Mân Sơn Kiếm Tông.
Thậm chí, rất nhiều tu hành giả Thất cảnh đều nghĩ mãi mà không rõ tại sao Đàm Thai Quan Kiếm lại có thể nhanh như vậy. Y và kiếm của y vì sao có thể đột phá lẽ thường, nhanh hơn gấp mấy lần so với phi kiếm của tu hành giả bình thường.
Đàm Thai Quan Kiếm không nói chuyện với Thiệu Sát Nhân đang khoanh chân ngồi trên chiếu, nhưng y cũng không vội vã vào trong Mặc Viên, giống như là y đang yên tĩnh đợi mặt trời mọc.
Ở Kiếm Hội, Diệp Tránh Nam đã gặp qua Đàm Thai Quan Kiếm, nhưng chẳng biết tại sao, mặc dù là quan trọng như Kiếm Hội nhưng hắn lại cảm thấy Đàm Thai Quan Kiếm cũng không nghiêm túc, chăm chú bằng hôm nay.
Mặc dù không có trình tự lễ tiết gì phức tạp, Đàm Thai Quan Kiếm chẳng qua chỉ đứng đó chờ mặt trời mọc, nhưng Diệp Tránh Nam có cảm giác rất rõ ràng sắp có đại sự phát sinh.
Phương Đông, mặt trời đã mọc, tỏa ra hàng vạn kim quang làm bầu trời hoàn sáng rõ.
Diệp Tránh Nam ngơ ngác nhìn, chỉ thấy trên người Đàm Thai Quan Kiếm như được phủ lên một tầng ánh sáng màu vàng.
Sau đó, Đàm Thai Quan Kiếm từ xa gật đầu chào hắn, rồi y hơi khom người chào Thiệu Sát Nhân.
Tiếp theo, một cỗ khí tức nhu hòa từ trong cơ thể y tuôn ra làm thân thể y trở nên hết sức sạch sẽ, trên áo bào màu xanh ngọc, một chút bụi nhỏ cũng bị thổi đến không còn một hạt.
Sau đó, Đàm Thai Quan Kiếm cất bước đi vào Mặc Viên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.