Dịch giả: hoangphu
- Thiên Tượng Bồ Đề, Chúc Long Đan, Hỏa Quy Đảm... Những mùi này ngay cả ta cũng đã rất nhiều năm rồi không ngửi thấy được, ngươi không thèm để ý mà đổ toàn bộ đi, không cảm thấy lãng phí sao?
Nhìn thấy Đinh Ninh đi trở về trong viện, lại cầm lấy cái xẻng nhỏ, Trưởng Tôn Thiển Tuyết cười lạnh nói:
- Những vật kia ít nhất có thể giúp cho tu vi của ngươi tăng lên nhanh hơn rất nhiều.
Đinh Ninh nhìn nàng một cái, nói:
- Không có thiếu chút thời gian như vậy.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết im lặng chốc lát, nói:
- Ít nhất hẳn là trước mắt thị còn chưa biết thân phận của chúng ta, nếu không thị sẽ không phái người đưa những vật này đến cho ngươi. Ngươi làm như vậy, không sợ hoàn toàn chọc giận thị?
Đinh Ninh nói:
- Kỳ thật thị cũng không thích người quá nghe lời.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết không khỏi nổi giận lên, trên mặt là một mảnh sương lạnh:
- Chẳng lẽ thị là kẻ ham thích bị ngược đãi?
Đinh Ninh đang định tiếp tục trả lời, nhưng mà ánh mắt của hắn vừa vặn rơi vào một khối bùn đất vừa mới được xới lên, trên khối bùn đất kia có hai con giun nhỏ màu đỏ tươi, hắn nao nao, nói:
- Ta quên mất một việc.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhíu mày, lại bị hấp dẫn sự chú ý:
- Việc gì?
Đinh Ninh buông cái xẻng đi ra ngoài, đáp:
- Ta để quên một món đồ trên xe ngựa.
Chiếc xe ngựa kia thoạt nhìn rất bình thường, đã dừng ở trước cửa Mặc Viên thật lâu, thậm chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-vuong-trieu/1644519/quyen-4-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.