Dịch giả: trongkimtrn
Không ai nhìn Hà Triêu Tịch.
Trong núi rừng, tiếng ve vẫn vang lên như trước, nhưng những âm thanh này không thuộc về y.
Ve rời khỏi lòng đất vào mùa hè, nó không lên tiếng thì thôi nhưng một khi cất tiếng kêu thì ai nấy đều phải kinh ngạc.
Mọi thứ như cũ đều thuộc về Đinh Ninh.
Mọi ánh mắt đều quy tụ về trên người hắn.
Một số tu hành sư trưởng ở đây vừa nghĩ vừa khiếp sợ đến lặng người. Người như hắn nếu không đoạt hạng đầu thì còn ai nữa?
- Đối với tu hành giả có thiên phú không tồi thì chân nguyên, cảnh giới có thể dễ dàng tăng lên. Nhưng việc gặp chiêu phá chiêu, bản năng chiến đấu, khả năng lĩnh ngộ và sử dụng kiếm thức cùng kiếm ý đối với tu hành giả mà nói thì lại khó tinh tiến được.
Độc Cô Bạch nhìn Hà Triêu Tịch ngã xuống đất sau người Đinh Ninh tạo thành hai hình ảnh đối lập, hắn lắc đầu, sau đó mỉm cười với Lâm Tùy Tâm, khom mình hành lễ với lão rồi chân thành nói:
- Bất kể tỷ thí tiếp theo như thế nào, ta đều bỏ quyền tỉ thí.
Dịch Tâm ngẩn người, lập tức nhìn Lâm Tùy Tâm và lên tiếng:
- Ta cũng như thế.
Lúc này, không ai phát ra âm thanh gì lạ thường.
Bởi vì mọi người đều hiểu ý tứ câu vừa rồi của Độc Cô Bạch và Dịch Tâm.
Tất cả hành động của Đinh Ninh từ trước tới giờ đã cho thấy hắn tuyệt đối tín nhiệm Độc Cô Bạch và Dịch Tâm.
Đinh Ninh tin tưởng rằng chỉ cần hắn có thể đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-vuong-trieu/1644491/quyen-3-chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.