Dịch: †Ares†
Trong tất cả những trận đấu trước, Hà Triêu Tịch một mực dùng chuôi kiếm bản rộng màu xanh này mà chiến, chỉ là chuôi kiếm này quá mức bình thường, căn bản không hề lưu lại bất kỳ ấn tượng gì.
Giai đoạn chọn kiếm tại Kiếm Cốc lúc trước, Hà Triêu Tịch dù có đần cũng không có khả năng lựa chọn một thanh kiếm chỉ to bản chứ không hề có thêm cái gì đặc sắc.
Một tiếng hét lớn từ miệng Lộc Khí Ca phát ra, gã tựa hồ cảm thấy được có nguy hiểm nên vội xuất thủ, thân ảnh của gã lập tức xuất hiện trước người Hà Triêu Tịch, thanh kiếm màu đồng đỏ trong tay gã xì xì phun ra từng mảnh băng tuyết đỏ thắm như một ngọn núi lần nữa nện xuống đầu Hà Triêu Tịch.
Hà Triêu Tịch giơ kiếm ngăn lại.
Một tiếng nổ vang, mặt đất dưới chân hắn cũng bị chấn động mạnh tạo thành những gợn sóng.
Vốn chỉ như núi thường đập xuống, lần này đã hóa thành núi băng.
Sóng khí văng tứ tung, từng mảnh băng bén nhọn đỏ thẫm cắt qua người hắn, tạo thành vô số vết thương mới rỉ máu.
Nhìn cảnh như vậy, Trương Nghi lo lắng tới cực điểm, há to miệng quên cả hô hấp, cũng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Một búng máu từ miệng Hà Triêu Tịch phun ra.
Song cùng với một tiếng kêu đau đớn, Hà Triêu Tịch lại không bị đẩy bay như ban nãy, người hắn hơi cong lại, sau đó như một cây cung đã bắn ra tên duổi thẳng ra, kiếm trong tay hắn ra sức đẩy ngược lên, thậm chí mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-vuong-trieu/1644481/quyen-3-chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.