Diệp Hạo Nhiên khẽ nhếch môi, vẻ mặt ngưng trọng, kiếm trong tay như côn , nảy lên bay về phía trước rồi chém xuống thanh trường kiếm xanh ngọc kia. Thanh trường kiếm trồi lên từ sơn đạo kia làm cho hắn cảm giác như đang đối mặt với một ngọn núi nặng nề đang xé gió bay đến, cuồng bạo vô song. Lúc kiếm trong tay hắn cùng thanh trường kiếm gặp nhau thì nhiều tiếng kêu kinh ngạc từ phía sau hắn vang lên. Kiếm của hắn xoay vòng tạo ra một bóng mờ vặn vẹo, to lớn như ngưng thành thực, bóng mờ đó chính là một con giao long màu xanh da trời. Giao long kia giống như vật sống, từng mảnh lân giáp trên người như mảnh vỡ cứng rắn trên sông băng vạn năm vậy. Cũng vì vậy mà thanh kiếm này có tên là Hàn Li Kiếm, chính là một trong thập đại danh kiếm của Trường Lăng ngày xưa. Trong nháy mắt, lúc thanh danh kiếm này chém trúng thanh trường kiếm xanh ngọc kia, một tiếng “bộp” khẽ vang lên, ngay chỗ mũi kiếm, kiếm khí khuếch thành một vòng tròn tản ra bốn hướng. Dường như thanh trường kiếm không thể nào chống đỡ được nên bị đánh xoay về phía sau, nháy mắt bay xa không biết bao nhiêu trượng. Một kiếm bẩy lên, đánh bay thanh trường kiếm mà Diệp Hạo Nhiên dùng là Khiêu Sơn Kiếm thức, chẳng qua trong lòng hắn chẳng có chút vui sướng gì, ngược lại càng cảm thấy nguy hiểm. Bên trong khói xanh nhàn nhạt trên thông đạo trước mặt hắn lại lặng lẽ hiện lên một bóng mờ. Vèo một tiếng! Đột nhiên bóng mờ kia xé đôi màn sương rồi hướng về phía hắn! Lông mày Diệp Hạo Nhiên nhíu càng sâu. Một đạo kiếm ý tinh thuần từ trên thân kiếm của hắn phát ra rồi biến mất không còn dấu vết. Thiên địa nguyên khí thánh kiết như vô số sợi dây chợt kết lại trước người hắn. Trong phút chốc, động tác của hắn cũng vô cùng đơn giản, chỉ là giơ kiếm chắn trước ngực. Nhưng mà mọi người lại nhìn không thấy kiếm của hắn. Bỗng nhiên thiên địa nguyên khí trước người hắn kết thành một màn sáng hình tròn, giống như một quả cầu thủy tinh tỏa ánh sáng óng ánh. Giống như hắn đang cầm một quả cầu thủy tinh vậy. “Ầm” một tiếng động lớn nổ vang. Giống như thiên lôi thật sự đánh đến trước người hắn vậy. Thân thể Diệp Hạo Nhiên bất động nhưng dưới hai chân hắn lại tuôn ra rất nhiều kình khí, đế giày hắn như muốn cháy lên vậy. Nhiều tiếng hô kinh ngạc và hoảng sợ vang lên từ phía sau. Cho đến lúc này, đám người phía sau hắn mới thấy rõ bóng mờ ẩn chứa lực lượng kinh khủng đâm tới màn sáng trước người Diệp Hạo Nhiên lại là một thanh trường kiếm xanh ngọc. Diệp Hạo Nhiên thoáng nhìn thanh trường kiếm xanh ngọc mạnh mẽ kia, thật ra lực lượng trong chiêu kiếm này không thể làm hắn lui được nhưng mà lúc này hắn đã hiểu quan hệ giữa chuôi Kiếm thai thứ hai đằng kia cùng với sơn đạo xanh biếc này; cho nên hắn trầm mặc lui về phía sau. Ngay khi hắn bước lui thì sương mù nhạt trên sơn đạo cũng biến mất, hai thanh trường kiếm xanh ngọc kia như được một lực lượng nào đó ân cần dẫn dắt trở lại vị trí cũ trên thềm đá. Sơn đạo xanh ngắt kia trở lại như lúc đầu, không còn bất kì dấu vết khác lạ nào khác. Đối với những thí sinh mới kia thì tình cảnh đó làm cho họ chấn động không thôi. Nhìn Diệp Hạo Nhiên đi trở về, Cố Tích Xuân lẳng lặng ngầng đầu, khẽ nói. “Có lẽ ta với ngươi phải hợp tác một chút rồi.” Dường như từ lúc đầu, Diệp Hạo Nhiên đã không thích Cố Tích Xuân cho nên lúc này hắn cũng không nhìn thẳng vào Cố Tích Xuân, chỉ lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Một người hay hai người cũng như vậy cả thôi.” Chân mày Cố Tích Xuân liền nhíu lên, ánh mắt âm lãnh của y lại quét về phía trước sơn đạo xanh ngắt kia. “Trên sơn đạo kia, còn có vô số kiếm nữa sao?” Diệp Hạo Nhiên cũng không nói thêm gì, ánh mắt hắn nhìn về đám người Trương Nghi. Ngoại trừ lúc hắn đối chiến với hai thanh trường kiếm xanh ngọc kia thì từ đầu đến cuối ánh mắt của đám người Trương Nghi đều nhìn về Kiếm thai khắc đầy Kiếm kinh ở kia. Ánh mắt hắn rơi trên người Đinh Ninh đang lặng yên nhắm hai mắt ở kia, trong lòng lạnh lùng nói. “Mặc dù ta cùng Cố Tích Xuân có tìm hiểu lẫn nhau, cũng tự mình thử qua mới nhanh chóng hiểu rõ ý nghĩa của cửa này. Lẽ nào ngươi chỉ cần nhìn Kiếm thai này vài lần, ở xa mà trông Kiếm đạo mà đã hiểu rõ đạo lý ư? *** Lúc Diệp Hạo Nhiên nhìn Đinh Ninh thì cũng có người đang nhìn hắn và Cố Tích Xuân. Người nhìn hắn là một thiếu niên anh tuấn cũng mặc áo trắng, so với Đinh Ninh có vẻ lớn hơn một chút nhưng vẫn còn trẻ so với đám người Trương Nghi. Áo choàng trên người thiếu niên anh tuấn kia cũng trắng tinh, còn ánh lên một ít ánh sáng lóng lánh, lành lạnh như đang kết một tầng băng sương. Dù là lúc Diệp Hạo Nhiên bước lên sơn đạo kia hay lúc hắn đối chiến với hai thanh trường kiếm thì khuôn mặt của thiếu niên áo trắng này vẫn bình tĩnh như nước, chẳng qua trong mắt lại ánh lên vẻ vô cùng tự tin. Theo sát bên cạnh thiếu niên áo trắng này còn có một nam tử thanh tú cùng một nữ tử thanh nhã, bọn họ cũng chỉ là những thiếu niên thôi. Nam tử thanh tú kia thấp hơn thiếu niên áo trắng một chút, quần áo toàn một màu đen, chỉ có ống tay cùng cổ áo là màu đỏ sẫm. Nữ tử thanh nhã kia lại mặc một áo bào màu sợi đay (DG: có lẽ là màu khói, màu đang mốt 2015 hiện nay),trường kiếm nàng đang đeo bên hông cũng rất thanh nhã, chuôi gỗ màu trắng, vỏ làm bằng mảnh trúc màu vàng nhạt. Ánh mắt của thiếu niên áo trắng cũng không dừng trên người Diệp Hạo Nhiên quá lâu, nên không đến chú ý của hắn. “Đây chính là Niệm Kiếm Đạo trong truyền thuyết của Mân Sơn Kiếm Tông.” Thiếu niên áo trắng quay đầu khẽ nói với hai tên đồng bạn: “Đây là một phần trong kiếm trận hộ sơn của Mân Sơn Kiếm Tông. Chẳng qua dù như thế náo đi nữa, trước giờ vẫn chưa có ai thấy qua đi.” “Đã là hộ sơn đại trận thì không chỉ đơn giản như vậy, phải là nghìn kiếm, vạn kiếm mới đúng.” Nữ tử áo đay nhìn thiếu niên một chút rồi nhã nhặn nói ra: “Có thể là do cảm ứng khí thế, có bao nhiêu người đi lên thì sẽ có bấy nhiêu thanh kiếm bay ra. Chỉ là nhìn uy lực của hai kiếm kia thì có lẽ Mân Sơn Kiếm Tông đã động tay áp chế lực lượng kiếm trận tương đương với lực lượng của người tu hành ở cảnh giới thứ ba mà thôi. Hoặc là bản thân kiếm trận này có nhiều tầng, chẳng qua lúc nãy chỉ là tầng có uy lực thấp nhất thôi.” “Có lẽ không chỉ đơn giản như thế.” Nam tử áo đen mỉm cười ôn hòa nói: “Vừa rồi thanh trường kiếm kia sử dụng Xuân Lôi Trọng Sơn Kiếm nên Diệp Hạo Nhiên mới dùng chiêu Khiêu Sơn Kiếm để ứng đối nhưng khôi ngờ trong đó lại không có bao nhiêu lực lượng hư lôi kiếm, đạo kiếm thức thứ hai lại sử dụng toàn lực của chiêu Xung Sơn Kiếm. Lực lượng của hai đạo kiếm kia cũng không kinh hãi gì nhưng biểu hiện lại cực kỳ tinh diệu.” “Cho nên sơn đạo của cửa thứ hai này, chắc là dùng vô số kiếm chiêu tinh diệu tạo thành”. Thiếu niên áo trắng gật đầu, nói tiếp: “Hẳn là những Kiếm kinh khắc trên Kiếm thai kia sẽ bao gồm nhiều cách phá giải kiếm chiêu. Nếu lĩnh ngộ càng nhiều thì càng dễ đi qua sơn đạo này… Nếu không, cho dù cậy mạnh cũng phải trả một cái giá rất lớn mới có thể qua được.” Lúc này, cách bọn họ không xa cũng có rất nhiều thí sinh đang bàn luận sôi nổi về cửa ải thứ hai này. Nghe ý kiến người ngoài nhiều một chút, cùng nhau thượng lượng một ít đều tốt hơn tự nghĩ một mình. Nhưng mà những thí sinh thương lượng rời rạc kia cũng không cần đưa ra ý kiến gì nữa. Đơn giản là vì không có bất kì nhóm nào mạnh hơn ba người này gộp lại. Vì thiếu niên áo trắng này chính là Trần Ly Sầu, đệ tự kiệt xuất nhất của Bạch Lộ Biệt Viện, chiếm vị trí thứ năm trên Tài Tuấn Sách. Còn nam tử áo đen bên cạnh chính là Từ Liên Hoa, xuất thân từ Từ Hầu phủ, chiếm vị trí thứ sáu trên Tài Tuấn Sách. Và thiếu nữ áo đay còn lại chính là Hạ Uyển, đệ tử mạnh nhất trong lớp trẻ của Tố Tâm Kiếm Trai, nàng cũng chiếm vị trí mười hai trên Tài Tuấn Sách. Nếu không nhìn tu vi của bọn họ, chỉ là Bạch Lộ Biệt Viện chính là cấp dưới của Mân Sơn Kiếm Tông, còn Từ Hầu Phủ chính là Phủ đệ Quý tộc và Tố Tâm Kiếm Trai là một trong những nơi lâu đời nhất tại Trường Lăng. Đương nhiên đám đệ tử xuất thân từ những nơi này đều hiểu rõ Mân Sơn Kiếm Tông hơn nhiều người ở đây. “Có lẽ đây chính là ý của Thánh thượng muốn chúc mừng Lộc Sơn Hội Minh và việc thành lập Thái tử… Khiến cho Mân Sơn Kiếm Tông mang mười mấy bộ Kiếm kinh ra thì chỉ cần đến đây tuyển sinh, dù không thông qua cũng có khả năng thu được không ít chỗ tốt, lĩnh ngộ được nhiều chiêu thức tuyệt diệu của Mân Sơn Kiếm Tông đi.” Từ Liên Hoa mỉm cười, nói: “Dệt hoa trên gấm, phúc phận khắp nơi, mọi người đều vui.” Hạ Uyển thoán nhìn Đinh Ninh ở đằng xa, nhẹ giọng nói: “Thật ra ta có hai điểm không rõ lắm. Loại trận pháp hộ sơn này nên giữ bí mật mới tốt, vì sao lần này lại phải bày ra, còn có… Nếu đã không muốn để tên thiêu niên Bạch Dương Đông kia thắng lợi thì vì sao lại để việc cảm giác cùng lãnh ngộ làm chủ ở mỗi cửa ải chứ? Tên thiếu niên Bạch Dương Động kia nửa ngày Thông Huyền, một tháng Luyện Khí, giỏi nhất là cảm giác cùng với lĩnh ngộ. Cái này không phải là ưu tiên cho hắn sao?” “Việc quân cơ thường vô hình, lúc nào cần giấu, lúc nào phải lộ đều có ý riêng, có lẽ sau Lộc Sơn Hội Minh, Thánh thượng cảm thấy phải lộ ra chút thực lực rồi.” Từ Liên Hoa thoáng nhìn Đinh Ninh, ánh mắt lóe lên chút thông cảm: “Có thể trong cung dùng tế thiên (DG: nghi thức cúng ông trời ấy) lập Thái tử là để lấy cớ làm cho Mân Sơn Kiếm Tông đồng ý tổ chức kiếm hội trước thời hạn. Chẳng qua, bọn họ chắc chắn sẽ không lựa chọn theo bất kỳ ý tức của ai cả, bởi vì đây là chuyện riêng của Mân Sơn Kiếm Tông rồi, bọn họ sẽ không để cho bất kì ai nhúng tay vào nội tình sư môn đâu, hơn nữa các ngươi cũng rõ Tông chủ của Mân Sơn Kiếm Tông có tính tình như thế nào rồi đấy.” Nghĩ đến nhiều chuyện liên quan đến tông chủ của Mân Sơn Kiếm Tông này, Hạ Uyển cùng Trần Ly Sầu đều rất tán thành ý này. Trần Ly Sầu nhìn Từ Liên Hoa nói: “Cho nên? Nếu mấy ải đầu lấy cảm giác và lãnh ngộ làm chủ thì tất nhiên những cửa sau không có chuyện lại giống y như thế được đi?” Từ Liên Hoa gật đầu: “Tất nhiên rồi, tỷ thí của Mân Sơn Kiếm Hội mỗi năm đều khác nhau, dĩ nhiên sẽ rất đặc sắc.” Hạ Uyển khẽ thở dài. Càng về sau Mân Sơn Kiếm Hội càng khó, nếu cảm giác cùng lĩnh ngộ đã xuất hiện rồi thì phải sau lại là những thứ không liên quan đến cảm ngộc nữa, muốn thắng lợi đã khó càng thêm khó. “Hiển nhiên sẽ không thiếu việc chiến đấu.” Từ Liên Hoa dừng một chút nhìn Trần Ly Sầu cùng Hạ Uyển rồi nói tiếp: “Hơn nữa, chỉ cần những chuyện trước đây cũng biết, so với dĩ vãng thì Mân Sơn Kiếm Hội năm nay sẽ mất nhiều thời gian hơn, cho nên giữ gìn thể lực, chân nguyên hay sự chịu đựng… cũng là vấn đề rồi.” Trần Ly Sầu nhíu mày một cái, nghiêm túc nói: “Cho nên không thể gấp được.” Hạ Uyển nhìn hắn một cái, nói: “Cũng chưa phải là lúc gấp gáp, không vội gì.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]