Cảnh xuân phơi phới.
Quân đội của ba đại vương triều Sở, Yến, Tề sắp hàng như một con rồng dài lê thê rời khỏi Lộc sơn, tiến vào vùng đồng cỏ bát ngát bên cạnh.
Rất nhiều tướng lĩnh và Tu Hành Giả của ba triều này cảm thấy hết sức nhục nhã không ngẩng đầu lên được.
Họ hiểu rất rõ, thời điểm đến của ba triều mỗi người một khác, nhưng giờ lại phải cùng nhau ra về cùng một lúc, nguyên nhân là vì bất cứ quân đội triều nào đơn độc đối mặt với quân Tần ở vùng Lộc Sơn này đã không còn an toàn nữa.
Đối với những tướng lĩnh và quan viên Đại Sở đang xúm xít bên xa liễn* của Sở Đế, có thể nói nỗi nhục nhã này càng sâu đậm.
*xa liễn: xe dành cho vua ngồi do người kéo
Bởi dẫu sao chín năm về trước, họ đã thắng người Tần, nhưng bây giờ tình thế lại trái ngược hẳn.
"Thời thế thay đổi, thua không phải vì đánh trận kém người**."
**Nguyên văn 非战之罪 (HV: phi chiến chi tội),có xuất xứ từ câu nói của Hạng Vũ trong sử ký Tư Mã Thiên. Khi thua trận Cai Hạ, Hạng Vũ đã thốt lên : "此天亡我, 非战之罪也!", ý nói trời muốn ta chết, không phải vì ta đánh trận kém người (Lưu Bang).
"Phúc là khởi nguồn của họa, họa là khởi nguồn của phúc, họa phúc biến chuyển, không ai lường trước được."
Điều khiến cho đám quan viên Đại Sở lo âu là thân thể Sở Đế đã bừng cháy nốt tinh khí thần cuối cùng ở Lộc sơn. Đến giờ, cho dù là Tu Hành Giả không quá mạnh cũng có thể cảm nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-vuong-trieu/1644398/quyen-3-chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.