Vốn là gã thiếu niên lầm lì ít nói đã nghe được đôi chút khí tức khác thường từ trong chiếc xe ngựa này, nhưng mà khi đột nhiên nghe được giọng nói như vậy, hắn lại có chút không thích ứng, thậm chí có thể nói là phản ứng hơi chút chậm chạp.
Bởi vì nhiều năm rồi gã đã không được nghe có người gọi tên của gã như vậy.
Thanh âm kia non nớt, nghe có chút quen quen, vả lại có thể biết rõ ý định của hắn, chỉ có thể là một trong những đứa bạn chơi từ nhỏ của gã. Nhưng kỷ niệm liên quan đến những đứa bạn từ thuở nhỏ này của gã cũng chỉ có những điều tồi tệ, trong trí nhớ của gã, những người này thậm chí chỉ có thể coi là kẻ địch, chỉ là tuổi còn quá nhỏ mà bị coi như là bạn thế thôi.
"Là ai?"
Cho nên gã ngẩng đầu lên, hỏi một cách vô cùng lạnh lùng.
"Dẫu sao năm đó ta cũng đã cùng ngươi đánh một trận, vậy mà ngay cả giọng nói của ta đều không nhận ra?" Mạnh Thất Hải và Phù Tô mặc xáo vải bông rất bình thường từ trong xe đi ra, thái độ của Mạnh Thất Hải rất khiêu khích, nhìn Lệ Tây Tinh vừa cười vừa nói.
Bởi vì gương mặt so với lúc còn nhỏ đã thay đổi quá nhiều, cho nên sau khi Lệ Tây Tinh nhìn kỹ thần thái giữa hai chân mày cùng với nghe những lời này của Mạnh Thất Hải, hắn mới nhớ lại, cười lạnh nói: "Ta tưởng là ai, thì ra là tiểu tử Mạnh Hầu phủ."
Mạnh Thất Hải hơi giễu cợt nói: "À ừ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-vuong-trieu/1644347/quyen-3-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.