Chương trước
Chương sau
Chân ý thì đã có ở trong tâm, nhưng ra như thế nào là tùy ý.
Đinh Ninh suy nghĩ, nên như thế nào đây?
Chu gia lão tổ sốt ruột: "Nếu ngươi thực sự có thể giúp được cho ta, ta nhất định sẽ đáp tạ cho ngươi, ta sẽ lại cách tu hành Hàn Nguyệt luân phiên ngộ được từ góc tranh này cho ngươi biết."
Nét mặt Đinh Ninh vẫn bình thản, nhưng trong lòng lại vô cùng châm biếm.
Hắn không cần nhìn phần bụng nổi gồ lên dưới lớp áo khoác của Chu gia lão tổ thì cũng biết, Chân Nguyên bên trong ngọc cung chỗ đó là cứng như sắt.
"Ta nghĩ vòng tròn Hàn Nguyệt này có lẽ có vấn đề."
Hắn ra vẻ tiếc nuối nhìn Chu gia lão tổ: "Ta cảm thấy bản thân công pháp có vấn đề."
Chu gia lão tổ giật mình, vừa sợ vừa thất vọng.
Lão cố gắng che dấu cảm xúc của mình, bày ra vẻ khiêm tốn, hỏi: "Ngươi cảm nhận được cái gì?"
Đinh Ninh chau mày: "Tại sao lại không phải là một mặt trời mới mọc, mà là một vòng Hàn Nguyệt?"
"Hình ảnh rõ ràng có đậm có nhạt, nếu một vòng Hàn Nguyệt, thì phải trong trẻo nhưng lạnh lùng như đêm đông, mọi cảnh vật phương xa đều phải chìm trong bóng tối, chứ làm sao lại vẫn còn nhìn rõ được đậm nhạt, làm sao vẫn còn nhìn ra được mây trắng hóa thành mưa rơi xuống, làm sao thấy được đá lăn xuống chân núi, hay đuôi cá đập sóng?"
Chu gia lão tổ biến sắc: "Ý của ngươi là, hình ảnh rõ ràng phải là ở giữa ban ngày, nên vẽ vòng Hàn Nguyệt ở đó, bản thân nó đã là không đúng?"
Đinh Ninh cười nhạt trong lòng.
Thực ra, vị tông sư lưu lại Tả Ý Tàn Quyển có thâm ý rất sâu sắc.
Cảnh sắc núi xa, vô cùng tươi sáng, nhìn thấy rất rõ ràng.
Cảnh sắc ấy chính là để cho hậu nhân suy đoán cảnh ấy là vào lúc nào, sau đó sẽ tìm ra cái phù văn quan trọng nhất kia, tìm ra được chân ý ông ta muốn.
Chu gia lão tổ phỏng đoán nhiều năm như vậy nhưng vẫn không tìm ra, chính là vì tu vi cảnh giới, cách thức suy nghĩ, trình độ, tâm tình cảm ngộ, đều cách biệt với vị tông sư của Tả Ý Tàn Quyển quá xa, nhiều năm như vậy đều suy nghĩ lung tung, lạc vào ngõ rẽ.
Nên dù trong lời có bao hàm một ít chân ý, hắn cũng không sợ Chu gia lão tổ cảm ngộ ra được.
"Vòng loan nguyệt này khí tức còn quá mức âm hàn."
Hắn tiếp: "Nữ tử là âm, nam tử là dương, nên ta nghi công pháp ẩn chứa trong mảnh tàn góc này, là dành cho nữ giới."
Chu gia lão tổ biến sắc: "Công pháp dành cho nữ giới?"
Đinh Ninh áy náy: "Vãn bối không biết cảm giác vậy có đúng hay không. . . chỉ là cảm thấy trong bức tranh đều là cách thức đối địch, nhưng phương pháp tu hành của vòng loan nguyệt này lại hoàn toàn khác biệt, nằm cũng ở vị trí hoàn toàn tách biệt, nên ta mới nghi ngờ, vị tông sư lưu lại bức tranh rất có khả năng là phái nữ, ý của bà ta mọi người có thể lĩnh ngộ nghiên cứu ở bất cứ chỗ nào trong bức tranh, nhưng riêng một góc này, chứa đựng cách thức tu hành Chân Nguyên, thì chỉ có phái nữ mới tu hành ra đúng được."
Chu gia lão tổ hoàn toàn ngừng thở, cả cơ thể không ngừng lắc lư.
Trong đầu lão vang lên những tiếng cười giễu cợt. . . Chẳng lẽ mình tu hành cả đời, vậy mà thật là vô cùng buồn cười, lại đi tu hành một thứ công pháp chỉ có nữ tử mới có thể tu hành?
Niệm lực của lão không tự chủ được va chạm vào nguyệt cung cứng ngắc, cảm nhận được bụng dưới phồng lên rồi trầm trở xuống, trong lòng lão vô cùng đau xót.
Hàn Nguyệt. . . Hàn Nguyệt. . .kinh nguyệt!
Chẳng lẽ thực là như thế?
Âm Sát chi khí bị tích tụ trong bụng quá nhiều rồi, nếu nữ tử tu hành, thì tới khi có kinh nguyệt đương nhiên sẽ được bài xuất ra ngoài, cơ thể đương nhiên trở về trạng thái an toàn.
Chân ý của vòng Hàn Nguyệt, chẳng lẽ đúng là như thế?
Lão hít thở dồn dập, khí tức trở nên hỗn loạn, khiến cho cả cung điện dưới mặt đất đều rung rung.
Cả tiểu viện trên mặt đất cũng bắt đầu run rẩy.
Không khí đè ép lên tai, hết sức khó chịu, Đinh Ninh ho nhẹ một tiếng, đưa tay lên che tai.
Chu gia lão tổ nở nụ cười thảm.
Lão dù sao cũng là một đời kiêu hùng, nên chỉ sau vài giây thất thần, lão đã khống chế được tâm tình của mình.
"Xin lỗi."
Lão nhìn Đinh Ninh, ôn nhu: "Đã làm cho ngươi chê cười, chỉ là nghĩ tới mình bỏ cả trăm năm tìm hiểu, nhưng từ vừa mới bắt đầu đã là sai, nên ta quá là đau đớn."
Đinh Ninh khom người, hành lễ: "Vãn bối sợ hãi, đấy chỉ là cái nhìn của ta, chưa chắc là đúng."
"Bao nhiêu năm nay ta nghiên cứu ra cũng dẫn tới như vậy, nên khả năng của nó là rất lớn." Chu gia lão tổ cũng khom người hoàn lễ, đau khổ: "Ta từ trăm tuổi lúc đã ngộ ra được phương pháp vận hành Chân Nguyên và kiếm quyết từ vòng hàn nguyệt này, lúc đầu nó có uy lực cực lớn, nhưng tới sau này, lúc ngọc cung Chân Nguyên bắt đầu ngưng kết, ta lại tự suy diễn thành nó là chỗ đặc biệt của công pháp, sau này sẽ phá kén trùng sinh, không ngờ tình hình lại càng ngày càng kém. Nếu thật là ngay từ đầu đã biết sai, chỉ có nữ giới mới tu thành công được, thì còn cố gắng làm gì. Ngươi thấy có cách nào chữa lại được không?"
Đinh Ninh cúi đầu, che giấu ánh mắt lấp lóe: "Nếu cách sửa chữa. . . Tiền bối người lý giải về tu hành vượt xa ta, nhưng nếu đã là cực hàn, theo ta thấy, chỉ có thể dùng vật có Nguyên Khí Cực Dương để đối kháng mà thôi."
Chu gia lão tổ chớp mắt, quả là tự mình đã làm cho mình rối tung lên.
Trong lòng lão lại nhen lên một tia hy vọng.
Vật đối kháng có Cực Dương Nguyên Khí, nếu thực hóa giải được việc ngọc cung Chân Nguyên bị cứng. . . Chỉ cần ngọc cung Chân Nguyên lại trở về thường, dù sau này không còn lại vận hành được phương pháp tu luyện Chân Nguyên của bức tranh, không còn dùng được Kiếm Ý của nó, thì chỉ cần bằng tu vi hiện giờ, cũng đã vượt xa mức đỉnh phong ngày xưa, hoàn toàn có thể Đông Sơn tái khởi!
"Cực Dương Nguyên Khí chi vật, nếu nhập Khí Hải, thì sẽ dung nhập ngũ khí."
Chu gia lão tổ nhìn Đinh Ninh, giọng điệu như đang thảo luận: "Nên nó phải là linh được được bồi dưỡng dương khí thiên địa thì mới được."
Đinh Ninh gật đầu: "Có lẽ như thế."
Chu gia lão tổ trầm ngâm.
Sau một lúc, lão đã hoàn toàn khôi phục khuôn mặt hiền hòa: "Để ta đưa ngươi ra ngoài."
Lão quay người bước đi, Nguyên Khí trên người lại hô ứng với nguyên khí trên cửa sắt, cánh cửa lại ầm ầm mở ra, lão hơi dừng bước khẽ: "Nếu ngươi cảm thấy có ích, ta truyền lại phương pháp tu hành ngộ ra được từ góc tranh đó cho ngươi biết. Dù theo như lời ngươi chỉ có nữ tử mới có thể tu hành, nhưng đối với địch cũng có uy lực cũng rất lớn, hơn nữa không tu tới trình độ nhất định, nếu sử dụng không nhiều, thì cũng sẽ không có cái gì hại. Đối với ngươi, có lẽ sẽ có ích trong thời gian ngắn."
"Ngươi thực tốt bụng như thế sao? Ngay cả một thiếu niên lạ lẫm tới giúp ngươi mà ngươi còn không buông tha. . . muốn ta tu thử, coi cuối cùng ta có bị tình cảnh giống như ngươi hay không, để tìm ra cách phá giải cho ngươi chứ gì?"
Đinh Ninh cười khẩy trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra vô cùng sợ hãi, giọng run lên vì hồi hộp: "Cái này … là thật sao?"
Chu gia lão tổ mỉm cười: "Từ lúc các ngươi tiến vào Mặc Viên, ta đã nhận được tin tức, ta biết ngươi cũng có mặt trong danh sách anh tài, năm nay nhất định sẽ tham gia Mân Sơn Kiếm Hội. Ta nghĩ phương thức tu hành của góc Tả Ý Tàn Quyển này nhất định sẽ có ích cho ngươi ở Mân Sơn Kiếm Hội, đương nhiên ngươi có quyền cân nhắc xem có nên tu luyện hay không."
Đinh Ninh hít sâu một hơi, nhìn lưng lão: "Tiền bối tặng cho ta ân tình như thế, làm sao ta hồi báo?"
Chu gia lão tổ cười: "Chỉ cần tới lúc ta cần ngươi giúp, ngươi tận lực giúp ta là được."
Nghe thì rất hào phóng, nhưng trong đôi mắt lão, lại vô cùng lạnh lùng và thô bạo.
Màn đêm đã hoàn toàn bao phủ, bầu trời lốm đốm đầy sao.
Tạ Trường Thắng và đám người Trương Nghi chờ lâu quá nên đã thấy lo âu, nhất là lúc mặt đất khẽ chấn động, cả bọn không biết đã xảy ra chuyện gì, nên ai cũng lo cho Đinh Ninh.
Một thị nữ đi vào thắp đèn, khẽ thi lễ với mọi người: "Lão tổ đang tự mình chỉ điểm cho Đinh tiên sinh phương pháp tu hành, có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian nữa. Lão tổ đã phân phó bảo Mặc Viên nhã các chuẩn bị tiệc tối chiêu đãi các vị tiên sinh, mời các vị tiên sinh tới đó dùng bữa, lát nữa ngài sẽ tự dẫn Đinh tiên sinh tới."
" Chu gia lão tổ đích thân chỉ điểm cho hắn, Đinh Ninh thực là. . ." Tạ Trường Thắng cảm thán, cả đám ai cũng cho là thiên phú của Đinh Ninh đã làm cho Chu gia lão tổ sinh ra ý yêu tài, nên rất là ao ước và hâm mộ.
***
Trong một gian phòng yên tĩnh trong tiểu viện, Đinh Ninh nhắm mắt ngồi, lắng nghe Chu gia lão tổ hướng dẫn.
Chỉ sau mấy lần hô hấp, trong đầu Đinh Ninh đã hiện ra bức tranh vẽ kinh mạch, mười hai đường kinh mạch trong người hắn rung lên hòa theo.
Trong bức tranh kinh mạch có mười hai đường kinh mạch, vẽ rõ từng vị trí khiếu huyệt lấp lánh, những đường kinh mạch rậm rạp chằng chịt, hô ứng với những tuyến kinh mạch tương ứng trong người hắn.
Hắn cảm nhận được bên ngoài quanh người mình xuất hiện rất nhiều những tia sáng màu trắng xám.
Hắn rộng mở cơ thể, để cho những tia sáng màu trắng xám đó nhập vào những huyệt khiếu lấp lánh trong người.
Những huyệt khiếu tựa như những chiếc đèn nhỏ, từ từ sáng lên.
Khi tất cả huyệt khiếu đã được thắp sáng, những đốm Thiên Địa Nguyên Khí hòa vào nhau, tạo thành một luồng khí lưu lạnh như băng, và vô cùng nặng nề, như kim loại chi khí.
Thiên Địa Nguyên Khí không ngừng nhập vào mười hai đường kinh mạch, khí lưu lạnh toát kia cũng càng ngày càng đậm hơn, tỏa ra khí tức màu đen thâm trầm.
Hắn dùng tâm niệm, dẫn đường khí lưu màu đen đó tới một huyệt khiếu.
Luồng khí lưu bỗng nhiên thay đổi, áp súc lại thành một mảnh nhỏ màu đen, lặn vào bên trong huyệt khiếu.
Mảnh nhỏ đó mong mỏng, có hình dạng như một thanh kiếm thu nhỏ, sáng óng ánh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.