"Vị thứ ba: Cố Tích Xuân. Dự tính tu vi: tam cảnh thượng phẩm. Tu hành địa: Ảnh Sơn Kiếm Viện."
Trương Nghi nhìn cái tên, khiếp sợ không tài nào giải thích được: "Làm sao có thể!"
Tạ Trường Thắng nhún vai: "Lúc bọn ta nhìn thấy, cũng không tin được, vì người được xếp hạng thứ tư chính là Độc Cô Bạch, bọn ta không làm sao tin được cao hơn Độc Cô Bạch, trong khi Độc Cô Bạch cũng là Tứ Cảnh trung phẩm tu vi."
"Sao có thể?" Thẩm Dịch càng không hiểu nổi. Dù đến từ Quan Trung, hắn cũng biết Ảnh Sơn Kiếm Viện không phải là nơi nổi tiếng.
"Người của Hoằng Dưỡng Thư Viện ngay cả Nhất Quyển Trường Thiên Kinh Chú đều không sai một chữ, đương nhiên không thể nào phạm lỗi sai sót như vậy được." Tạ Trường Thắng nhìn hắn: "Ở trong tế kiếm thí luyện, chúng ta cũng chẳng thấy hắn có gì đặc biệt cả. Chỉ có thể giải thích là sau tế kiếm thí luyện, hắn đã có được cơ duyên kỳ ngộ."
Tiết Vong Hư cũng không khỏi nhíu mày: "Ảnh Sơn Kiếm Viện có một bức Kiếm Bích rất đặc biệt."
Mọi người dồn ánh mắt qua nhìn ông.
Tiết Vong Hư nói tiếp: " Kiếm Bích đó nghe nói là di vật của U Vương Triều, rất là nổi tiếng. Trong ghi chép sử sách Trường Lăng, Ảnh Sơn Kiếm Viện chỉ có hai người thu hoạch được thành công từ nghiên cứu Kiếm Bích, một trong hai người đó đã trở thành đại tông sư."
Trương Nghi ngẩn ngơ: "Động chủ, ý của ngài là Cố Tích Xuân đã tìm ra được cái gì đó từ Kiếm Bích?"
Tiết Vong Hư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-vuong-trieu/1644307/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.