Cô gái kia vô cùng yên tĩnh, dù mặc áo hồng, đứng ngay giữa ngõ hẻm, nhưng lại chẳng làm ai để ý tới.
Dù bằng khả năng cảm giác của Trường Tôn Thiển Tuyết đang ngồi trong quán rượu, hay trong con mắt đang nhìn thẳng của Đinh Ninh, thì quanh cơ thể cô gái luôn có một cây trúc đen chập chờn.
Trúc đen yên tĩnh mà không tranh quyền thế, trời sinh đã không thuộc khí tức phàm trần, làm sao lại xuất hiện trên cơ thể con người?
Cô gái này cũng lạ hoắc hệt như vô số người qua đường khác, nhưng chỉ nhìn thấy cô lần đầu tiên, Đinh Ninh đã đoán ra ngay cô chính là chủ nhân của vương quốc ngầm Ngư Thị.
Lúc Trương Nghi ngẩng hẳn đầu lên nhìn, cô gái áo hồng đã quay người bỏ đi, hắn không nhìn thấy được mặt cô, nên cau mày nhìn chỗ cô vừa đứng, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
"Sao thế?"
Tiết Vong Hư hỏi hắn.
"Không có gì." Trương Nghi lắc đầu, khẽ đề nghị: "Đấu thêm ván nữa?"
Tiết Vong Hư dĩ nhiên hứng thú, nhìn bộ dạng Trương Nghi bất an, bồn chồn muốn đánh lại để đền bù, thì cảm thấy cách dạy bảo này thực là có hiệu quả.
Vì vậy ông gật đầu, gõ bàn cờ: "Đánh đi."
"Đinh Ninh!"
Tiếng Trường Tôn Thiển Tuyết từ đằng sau quán rượu vang lên.
***
Cô gái áo hồng đi vào một ngõ hẻm nhỏ, ở đó, ông già áo đen chống trúc trượng đã đứng chờ sẵn.
"Đúng là Thiếu niên kia.''
Cô đi về phía Ngư Thị, vừa đi vừa thong thả nói chuyện với ông già, giọng nói mang một khí chất tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-vuong-trieu/1644299/quyen-2-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.