Mặt trời đỏ dần dần lên cao.
Trong một dinh quan không có bao nhiêu bày biện, thậm chí có thể dùng hai chữ keo kiệt để hình dung, một quan viên trung niên mặc quan phục màu xanh nhíu mày nhìn mặt trời đỏ thắm.
Một lúc lâu sau, hắn rút cuộc hạ quyết định, nói với sư gia nãy giờ đứng đợi một bên, "Đưa cái hộp Kình Quỳnh Cao tặng cho tên thiếu niên ở Ngô Đồng Lạc.”
Cũng giống như mọi sư gia ở Trường Lăng, sư gia này cũng gầy gò, nhìn lúc nào cũng giống như sắp bị gió thổi bay, nhưng thần sắc cực kỳ ổn trọng, đôi mắt lấp loáng cơ trí.
Nghe thấy câu này, người sư gia kinh hãi, vội nói: "Tư Không đại nhân, có phải coi trọng hơi quá hay không?"
Viên quan cười giễu cợt: "Ta hiểu suy nghĩ của ngươi. . . Tên thiếu niên Đinh Ninh này tuy tu vi tiến cảnh nhanh kinh người, nhưng tình huống mỗi Cảnh lại không giống nhau, có những người phá những cảnh đầu tiên cực nhanh, nhưng khi tới Đệ Tứ Đệ Ngũ Cảnh lại chậm hơn người khác. Từ khi Thánh thượng lên ngôi, nổi danh nhất là Quách Thương quận Thường Sơn, trước Tứ Cảnh có tốc độ tu hành không thua gì những Tu Hành Giả ưu tú nhất được ghi trong sử sách, nhưng từ sau khi tới đệ tứ cảnh, lại cứ mãi trì trệ không tiến, khiến mọi người đều thất vọng nặng nề, hắn trầm uất đến thống khổ, bây giờ bệnh tật khắp người chẳng ra người quỷ chẳng ra quỷ. Nếu chỉ dùng ba cảnh giới đầu để nhìn người thì quả là quá sớm."
"Đạo lý đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-vuong-trieu/1644297/quyen-2-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.